Chương trước
Chương sau
Mã Dược sắc mặt âm trầm, đi đi lại lại trước mặt Phương Duyệt giống như gấu chó, nửa ngày không nói gì. Mã đồ tể càng không nói, Phương Duyệt trong lòng càng thấp thỏm bất an. Cổ Hủ sắc mặt cũng trầm trọng, đứng ở bên cạnh như một cây cột gỗ, tính tình của người này là khi không nên nói thì tuyệt không nói đến nửa câu.
"Phương Duyệt!" Mã Dược đột nhiên dừng bước, nghiêm giọng nói: "Lâm trận sơ xuất, hành động không thỏa đáng, dẫn tới khiến Trương Lỗ hàng rồi lại phản, gần vạn tướng sĩ chiến tử tại sa trường, luận tội thì đáng chém!"
"Mạt tướng cam nguyện chịu phạt."
Phương Duyệt cúi gằm đầu xuống đất, thần sắc sầu thảm.
Mã Dược lạnh lùng nói: "Ngươi không muốn biện giải cho mình ư?"
Phương Duyệt nói: "Mạt tướng tội không thể tha, không có gì để biện giải cả."
"Hừ!" Mã Dược hừ lạnh một tiếng, quát: "Cũng tự mình biết mình đấy, vậy ngươi có biết mình sai ở chỗ nào không?"
Phương Duyệt nói: "Mạt tướng lâm trận sơ xuất, hành động không thỏa đáng..."
"Câm mồm!" Mã Dược ngắt lời Phương Duyệt, lạnh lùng nói: "Chỗ sai của ngươi là độc đoán chuyên quyền, không trưng cầu ý kiến của Trương Tú và Trần Đáo!"
Phương Duyệt nói: "Vâng, mạt tướng độc đoán chuyên quyền."
"Cút!" Mã Dược đá Phương Duyệt lăn ra đất, mắng: "Tự mình đi nhận ba mươi quân côn."
Phương Duyệt ngã xuống đất, sau đó mặt đầy bụi bặm bò dậy, ngạc nhiên nói: "Chúa công, thế thôi ư?"
Mã Dược lạnh lùng nói: "Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Phương Duyệt mặt toát mồ hôi, nói: "Mạt tướng phạm phải sai lầm tày trời như vậy, vốn cho rằng chúa công không chém mạt tướng thì không được..."
"Giết ngươi?" Mã Dược nói: "Giết ngươi thì tiện nghi cho ngươi quá! Lưu lại cái đầu của ngươi lại đã, không ở trên chiến trường đòi lại tổn thất lần này thì cô tuyệt không dễ dàng bỏ qua đâu. Còn không mau cút đi?"
Phương Duyệt quay người chạy mất.
Mắt nhìn Phương Duyệt đi xa, Mã Dược thở dài: "Ài, Phương Duyệt dùng để quyết chiến trên xa trường thì có dư, dùng để quản lý địa phương thì lại không được. Cô dùng người sơ xuất quá."
Cổ Hủ nói: "Lần này cũng không thể hoàn toàn trách chúa công được, Phương Duyệt tướng quân tất nhiên không biết quản lý địa phương, nhưng chúa công không phải là an bài Trương Tú làm phó tướng cho Phương Duyệt sao? Trương Tú trải qua loạn Lạc Dương của Đổng Trác, không thể không biết sự lợi hại của sĩ tộc. Hủ cho rằng vấn đề vẫn là xảy ra từ Trương Tú. Phàm là Trương Tú có thể đề tỉnh Phương Duyệt, cũng sẽ không xảy ra loạn lớn thế này đâu."
Mã Dược nói: "Xem ra vẫn là cô làm chưa tốt, Trương Tú trong lòng vẫn có ngăn cách với cô."
Cổ Hủ nghe xong trong lòng khẽ động, từ đây có thể nhìn ra chỗ đáng quý của Mã Dược. Đổi lại là người bình thường, quân Lương gặp phảiđại bại như thế này chuyện đầu tiên phải làm tất nhiên là trừng trị Phương Duyệt, Trương Tú, Trần Đáo ba vị tướng lĩnh lĩnh quân, nhưng chuyện đầu tiên mà Mã Dược làm lại là tự kiểm điểm mình, không hề đẩy trách nhiệm lên bộ hạ.
Cổ Hủ nói: "Chúa công nên có một cuộc nói chuyện chân thành với Trương Tú tướng quân. Để loại bỏ ngăn cách."
"Ừ." Mã Dược gật đầu, quát ra ngoài trướng: "Điển Vi, truyền Trương Tú tướng quân tới gặp ta."
..
Ngoài Dương Bình quan, quân trướng của Trương Lỗ.
Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang, Dương Tùng, Dương Bách đã tề tụ đầy đủ ở trong trướng.
Trương Lỗ lo lắng vô cùng, nói: "Chư vị, vừa nhận được hồi báo của mật thám. Mã đồ tể đã tự mình dẫn ba ngàn thiết kỵ tới Dương Bình quan rồi. Mã đồ tể đã tới, Cổ độc sĩ trước sư theo hắn như bóng với hình cũng tới, hai nhân vật này ai cũng hung tàn, ai cũng xảo trá, hơn xa Phương Duyệt, Trương Tú, quân ta e rằng lành ít dữ nhiều."
"Sợ chó gì hắn?" Trương Vệ thô lỗ chửi: "Huynh trưởng đã sai tinh binh thủ Trần Thương, Tử Ngọ tiểu đạo, hiện tại chỉ cần phong bế Dương Bình Quan chính diện, Mã đồ tể cho dù có mang mười vại đại quân tới tấn công cũng khó mà vượt qua được nửa bước. Huống chi phíađông của Mã đồ tể còn có hai con hổ là Viên Thiệu và Tào Tháo rình rập, không thể tốn nhiều thời gian ở đây giằng co với quân ta mãi được, quân ta chỉ cần chặn hắn ở đây khoảng nửa năm là quân Lương tự sẽ không chiến mà lui."
Đại tướng Dương Nhâm nói: "Quân Lương chỉ có hơn vạn người, mà quân ta lại có ba vạn người, trên binh lực thì quân ta đã chiếm được ưu thế, có gì mà phải sợ?"
Trương Lỗ thở dài, nói: "Chuyện tới nước này thì cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể cùng Mã đồ tể quyết một trận tử chiến thôi, truyền lệnh các quân tử thủ đại doanh, tuyệt không thể tự ý xuất kích."
...
Dương Bình quan, quân trướng của Mã Dược.
Trương Tú hai tay ôm quyền, cung kính hô: "Mạt tướng Trương Tú, tham kiến chúa công.
Mã Dược quay lưng về Trương Tú. Chỉ nhìn bình phong trong trướng, khi Trương Tú không biết phải làm gì thì Mã Dược mới hờ hững nói: "Nguyên Cẩm à, sai lầm ở Hán Trung lần này, ngươi khiến cô thất vọng lắm đó."
Trương Tú sợ toát mồ hôi, nói: "Mạt tướng vô năng, đã phụ sự kỳ vọng của chúa công."
Mã Dược nói: "Phương Duyệt có thể dùng mấy ngàn thiết kỵ đại phá Tiên Ty, nhất chiến bình định đại mạc, trở thành đại tướng, thống lĩnh ba quân quyết thắng sa trường. Đương thế người có thể hơn hắn chỉ đếm được trên đấu ngón tay. Trần Đáo cũng là mãnh tướng, dẫn cảm tử chi sĩ mà trùng phong hãm trận, Hán Trung không ai có thể ngăn cản được mũi giáo của hắn. Với Phương Duyệt lĩnh quân, Trần Đáo làm tiên phong, thì Hán Trung chỉ chớp mắt là hạ được."
"Song hai người này đều là giỏi về chiến trận, còn chính trị thì lại yếu kém, tuy có thể hạ được Hán Trung nhưng khó mà giữ được lâu."
"Cô sở dĩ đặc biệt phái Nguyên Cẩm làm phó tướng cho Phương Duyệt, chính là hi vọng Nguyên Cẩm có thể phát huy sở trường mà bổ khuyết cho chỗ yếu kém về chính trị của Phương Duyệt và Trần Đáo, thường xuyên ở trước mặt Phương Duyệt lên tiếng nhắc nhở, thì Hán Trung công có thể hạ mà thủ thì được lâu. Phía tây nam sẽ vững như bàn thạch, cô ở Hán Trung có thể vô tư lự."
Những lời nói này của Mã Dược ý tứ đã rất rõ ràng.
Ý tứ của Mã Dược chính là chỉ tiến công chiếm đóng Hán Trung, quyết thắng sa trường, Phương Duyệt, Trần Đáo có thể đảm nhiệm được. Nhưng nếu như nói đến cai trị Hán Trung vậy thì toàn bộ phải dựa vào Trương Tú. Phương Duyệt, Trần Đáo không biết sự lợi hại của sĩ tộc Hán Trung, đưa ra quyết định sai lầm là chuyện hoàn toàn có thể lý giải. Nhưng Trương Tú ngươi biết rõ sự lợi hại của sĩ Hán Trung, biết rõ sách lược của Phương Duyệt, Trần Đáo là sai, nhưng lại không lên tiếng ngăn cản, đó chính là cái sai của ngươi.
Trương Tú bị Mã Dược nói cho sợ toát mồ hôi, vội vàng quỳ xuống đất, nói: "Mạt tướng đáng tội chết."
Mã Dược thở dài, bước tới đỡ Trương Tú dậy, thành khẩn nói: "Tướng quân vô tội, là cô có tội."
Trương Tú lộ ra vẻ sầu thảm, nói: "Chúa công..."
Mã Dược phất tay ngăn cản Trương Tú nói tiếp, trầm giọng bảo: "Cô muốn ước định với tướng quân, từ nay về sau, cô sẽ không phạm sai lầm dùng người không thỏa đáng nữa. Cũng hi vọng tướng quân về sau có thể đã biết thì không thể không nói mà đã nói thì sẽ nói hết. Được không?"
Trương Tú cúi gằm mặt xuống, xúc động nói: "Trúc xin tuân mệnh."
Mã Dược chuyển đề tài, nói: "Hán Trung chi biến lần này, cũng may là Nguyên Cẩm lâm nguy bất loạn, ngăn cơn sóng dữ, hai vạn quân Lương mới không bị tiêu diệt hết. Cô sẽ trọng thưởng cho Nguyên Cẩm để khích lệ ba quân tướng sĩ."
"Không dám." Trương Tú vội vàng nói: "Tướng của bại quân, ngàn vạn lần không đáng để chúa công yêu quý như vậy."
"Nguyên Cẩm đáng dó." Mã Dược cao giọng nói: "Nếu không có Nguyên Cẩm, hai vạn đại quân của cô chắc tiêu hết. Chỉ bằng vào tính mệnh của một vạn tướng sĩ còn may mắn sống sót này. Cô cũng phải trọng thưởng cho ngươi rồi."
"Chúa công?"
Trương Tú run rẩy, khó giấu được vẻ cảm kích trên mặt.
Lần binh bại Hán Trung này, Trương Tú vốn cho rằng Mã Dược sẽ đại phát lôi đình, nhưng ngàn vạn lần không ngờ Mã Dược chỉ phê bình qua loa cách làm bo bo giữ mình của Trương Tú, lại còn khao thưởng công tích thủ thắng trong bại của Trương Tú. Điều này đối với Trương Tú là một loại khẳng định, càng là khích lệ lớn lao.
...
Phê bình Phương Duyệt và Trương Tú xong, sau cùng mới tới lượt Trần Đáo.
Trần Đáo mặt mày chán nản bước vào, đã chuẩn bị tốt tâm lý nghe chửi, nói ra Trần Đáo cũng xui xẻo, đây là trận đầu tiên của Trần Đáo sau khi đầu nhập dưới trướng Mã Dược, kết quả lại bị Trương Lỗ đánh cho không thành quân. Trần Đáo vốn chuẩn bị nghe chửi một trận, nhưng không ngờ Mã Dược lại vui vẻ đón chào. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Tham kiến chúa công."
Trần Đáo chắp tay vái chào, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Mã Dược.
"Ừ." Mã Dược gật đầu, hờ hững hỏi: "Thúc Chí, lần Hán Trung chi bại này quân Lương thua ở chỗ nào?"
"Ặc!" Trần Đáo rõ ràng không ngờ Mã Dược lại hỏi như vậy, sau khi suy nghĩ một lúc thì miễn cưỡng đáp: "Sĩ tộc Hán Trung quá thâm hiểm. Mạt tướng không đề phòng, dẫn tới Hán Trung chi bại."
"Không, Thúc Chí, ngươi sai rồi." Mã Dược lắc đầu nói: "Hán Trung chi bại quân Lương kỳ thực thua ở trên người cô, là cô dùng người không thỏa đáng dẫn tới Hán Trung chi bại, cái này không liên quan gì tới ngươi cả. Cô chỉ hy vọng tướng quân có thể sớm ngày thoát khỏi nỗi ám ảnh của Hán Trung chi bại lần này. Lại ở trên chiến trường lấy lại danh tiếng cho chính mình và cho mấy ngàn tướng sĩ Nam Dương."
Mã Dược nhẹ nhàng xoa dịu một câu, khiến trong mây đen trong lòng Trần Đáo bay hết. Lập tức nắm chặt quyền đầu nói với Mã Dược: "Chúa công nếu lại công phạt Hán Trung, mạt tướng xin nguyện làm tiên phong!"
Mã Dược nói: "Cô và ngươi cùng ba ngàn quân làm tiên phong, ngày mai xuất quan khiêu chiến với quân Hán Trung!"
"Tuân lệnh!"
Trần Đáo lấy lại lòng tin, ầm ầm trả lời.
Cổ Hủ ở bên cạnh nhìn mà thầm gật đầu, thuật lấy lòng người của chúa công càng lúc càng lô hỏa thuần thanh, từ thái độ đối đãi khác nhau với ba ngươi Phương Duyệt, Trần Đáo, Trương Tú có thể nhìn ra sự cao minh trong thủ pháp của Mã Dược.
Phương Duyệt là cựu tướng của quân Lương, theo Mã Dược nhiều năm, cũng từng lập được chiến công hiển hách, độ trung thành của đại tướng như thế này là không có vấn đề gì, cho nên phải "nghiêm khắc răn dạy" để cảnh cáo lòng kiêu hãnh của hắn, đồng thời không thể trừng phạt quá nặng để tránh làm lạnh lòng cựu bộ. Do đó mới phạt Phương Duyệt chịu ba mươi quân côn không đủ để gãi ngứa, điều này khiến bản tân Phương Duyệt có chút "mừng rỡ".
Trương Tú đầu nhập dưới trướng của Mã Dược chưa lâu, độ trung thành không phải là rất cao, hơn nữa bản thân Trương Tú cũng rất có đầu óc chính trị, là hạng người văn võ toàn tài, nhưng lại không thể biểu lộ quá sáng chói. Cho nên Mã Dược chỉ uyển chuyển phê bình Trương Tú, tiếp theo lại trọng thưởng cho công lao giành được thắng trong bại của Trương Tú.
Cứ như vậy, Trương Tú tự nhiên sẽ vui lòng phục tùng Mã Dược, cảm động đến rơi nước mắt.
Đem ra so sánh thì Trần Đáo là người đơn giản nhất, Trần Đáo đã không có chiến công và tư lịch hiển hách như Phương Duyệt, cũng không có dã tâm và chính lược như Trương Tú, cho nên Mã Dược xử lý cũng khá dễ dàng, đối với dạng dũng tướng như Trần Đáo, Mã Dược chỉ cần nghĩ biện pháp trọng tân kích khởi đấu chí của hắn, khôi phục lòng tin của hắn là đủ rồi.
...
Ban đêm.
Mã Dược, Cổ Hủ cùng chư tướng Phương Duyệt, Trương Tú, Trần Đáo, Hứa Chử nhân bóng đêm mà cầm đèn leo lên tường quan nhìn về phía quân doanh Hán Trung. Dưới dạ không u ám, đại doanh của quân Hán Trung giống như một chướng ngại vật, tồn phục trên con đường phải đi qua nếu muốn từ Dương Bình quan tới bình nguyên Hán Trung. Quân lương nếu muốn bước vào bình nguyên Hán Trung, thì phải đạp phá đại doanh Hán Trung.
Mã Dược chỉ về đại doanh Hán Trung ở đằng xa, nói: "Quân doanh Hán Trung giống như là cướp trăng, ở giữa lõm xuống còn hai cánh thì nghiêng về trước, quân ta nếu tấn công vào giữa thì hai cánh tới cứu, nếu tấn công vào hai cánh thì vì thế núi dốc đứng nên đại quân khó có thể triển khai, hơn nữa quân Hán Trung đa số là giáo đồ Ngũ Đấu Mễ, cuồng nhiệt lại dũng mãnh không sợ chết, xem ra nếu muốn đánh bại quân Hán Trung thì cũng không phải là chuyện dễ."
Trương Tú sau cuộc nói chuyện với Mã Dược, trong lòng không còn ngăn cách, liền thở dài nói: "Chỉ đáng tiếc Trần Thương, Tử Ngọ hai con đường nhỏ đã bị phản quân Hán Trung biết rồi, lúc này chắc đã phái binh trấn thủ, nếu không, chúa công chỉ cần phái ra một nhánh kỳ binh vòng qua Trần Thương tiểu đạo tới cắt đứt đường lui ở phía sau quân Hán Trung, quân Hán Trung tự sẽ rơi vào tuyệt cảnh tiến thoái lưỡng nan, phá được địch chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."
Mã Dược không nhịn được nghiêng đầu sang nhìn Cổ Hủ, khóe miệng của hai người đồng thời phác lên một nụ cười quỷ dị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.