Quần áo không chính tề, thần sắc chật vật, Tào Tháo và Quách gia đang được bọn lính vây quanh đi tới.
Tào Thuần thấy vậy thì vội quỳ xuống khấu đầu, nói:
"Mạt tướng Tào Thuần, tham kiến Chúa công".
Tào Tháo xoay người xuống ngựa, tiến lên nâng Tào Thuần dậy, nói:
"Tử Hòa mau đứng lên".
Tào Thuần đứng dậy, nức nở, nói:
"Mạt tướng cứu giá chậm trễ, xin Chúa công thứ tội".
"Thôi."
Tào Tháo thở dài nói:
"Tử Hòa không phải là đi theo lệnh huynh tới Thọ Xuân, sao lại tới Nam Dương?".
Tào Thuần nói:
"Khi Chúa công trở về, quân Từ Châu và quân Ngô đều đã theo Hoài Nam rút binh, huynh trưởng lệnh cho Lôi Tự, Mai Thành lưu thủ Thọ Xuân, tự mình dẫn 2 vạn đại quân tiến đến Nam Dương tiếp ứng Chúa công.
Đại quân vừa mới qua hỏi Dương Sơn, thám mã đã hồi báo Chúa công đang cùng với quân Lương châu giằng co ở Sông Đan, huynh trưởng vội vàng sai mạt tướng dẫn theo 2000 kị binh nhẹ, ngày đêm đến tiếp ứng".
"A?" Tào Tháo nghe vậy mừng rỡ nói:
"Tử Hiếu tới rồi, còn mang thêm 2 vạn đại quân?"
"Đúng vậy"
Tào Thuần nói:
"Đại quân của huynh trưởng lúc này chắc cũng đến được vùng Dục Dương, cách đây nhiều nhất cũng chỉ chừng 100 dặm".
"hahaha"
Tào Tháo sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: "Quả nhiên là trời cũng giúp ta, ha ha".
Trong lòng mọi người không hiểu, nhưng cũng không dám nói gì.
Sau khi Tào Tháo cười được nửa ngày, đột nhiên thanh âm của hắn trầm thấp, trên mặt hiện lên vẻ bi thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625627/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.