"Chủ công, đại sự không ổn!" Kim Thượng hoang mang nói: "Không bằng dời đô sang Lư Giang để lẩn tránh quân tiên phong?" "Đúng đúng đúng, phải dời đô sang Lư Giang." Các Tượng cũng phụ họa nói, "Tào Tháo, Lữ Bố, Tôn Kiên đánh hạ Thọ Xuân, sau khi có được của cải trong thành tất sẽ thối lui. Đợi ba đường liên quân thối lui, chủ công phản hồi Thọ Xuân cũng chưa muộn. Làm vậy, chủ công chẳng qua chỉ tổn thất một ít của cải mà thôi." "Bệ hạ!" Đại tướng Trương Huân đi ra tấu: "Tuyệt đối không được dời đô!" "Nếu không dời đô thì làm thế nào chống đỡ sự xâm chiếm của ba đường quân địch?" Viên Thuật cũng muốn dời đô, dù sao Ngự Uyển hoàng gia cũng vừa mới bắt đầu khởi công ở Thọ Xuân, lúc này dời đô chẳng phải tốn công vô ích sao? Nhưng nếu không dời đô, Viên Thuật lại lo lắng mình sẽ bị ba đường quân địch Tào Tháo, Lữ Bố, Tôn Kiên vây hãm chết trong thành Thọ Xuân, đến lúc đó muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Trương Huân nói: "Tôn Kiên dù làm phản, nhưng vẫn chưa đủ để làm dao động căn cơ của quân ta! Trong thành Thọ Xuân có tinh binh mười vạn, trong kho của hai quận Hoài Nam, Lư Giang tồn trữ lương thảo đủ để cung cấp cho mười vạn đại quân trong hai năm! Cho dù không được bốn quận Giang Đông và quận Nam Dương ủng hộ thì nhiêu đó cũng đủ để kích bại Tào Tháo, Lữ Bố, Tôn Kiên ba đường địch." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m "Lời Trương Huân tướng quân nói cực đúng!" Đại tướng Lôi Bạc phụ họa nói,"Ba đường liên quân thoạt nhìn hung hăng, nhưng thực chất không hề đáng sợ." Trần Lan nói: "Tào Tháo tuy có Duyện, Dự nhị Châu, nhưng trong cuộc chiến thảo phạt Mã đồ phu đã bị tổn thất thảm trọng. Vả lại Duyện, Dự nhị Châu thuộc Trung Nguyên, chịu đựng chiến loạn đã lâu, dân chúng nghèo khổ, lương thảo thiếu thốn, quân đội nhiều nhất chỉ ba đến năm vạn người, chưa nói còn phải giữa lại một binh lực tương đương để phòng bị Mã đồ phu, nhiều nhất chỉ có thể phái hai vạn binh mã tiến đánh Thọ Xuân." Lôi Bạc nói: "Lữ Bố càng không đáng để ý tới, Hạ Phái quốc vừa nhỏ binh lại yếu, có thể phái ra năm nghìn binh mã thì đã là cực hạn rồi." Trần Lan nói: "Nghịch tặc Tôn Kiên cũng bị tổn thất thảm trọng trong cuộc chiến phạt Mã. Trình Phổ, Hàn Đương, Chu Hoàn, Trần Vũ, Đổng Tập, Lăng Thao, những đại tướng dưới trướng đều chết trong tay Mã Siêu. Sau khi hồi Ngô quận lại chiêu mộ hai vạn quân đội, nhưng cũng như Tào quân, đều là những tân binh chưa được huấn luyện đầy đủ, không đáng lo lắng." Trương Huân chốt hạ: "Nói cách khác, quân Tào Tháo, quân Lữ Bố, quân Tôn Kiên, ba đường phản quân cộng lại bất quá chỉ ba, bốn vạn người, luận binh lực còn chưa bằng một nửa Thành quân ta. Hơn nữa, Thành quân ta đều là những tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn ba đường quân địch chỉ là những tân binh huấn luyện chưa đủ. Thắng bại không hỏi cũng biết." "Trương Huân, Lôi Bạc, Trần Lan! Bọn ngươi đều là một bọn võ phu, làm gì biết đến chuyện quân sự? "Binh giả. Nguy đạo dã." (Kẻ hành binh đều quỷ quyệt). Cho dù Thành quân ta chiếm ưu thế về binh lực, nhưng há có thể dễ dàng giành thắng lợi? Trận chiến này nếu bại, tinh nhuệ Thành quốc sẽ mất hết, bệ hạ dựa vào cái gì để nhất thống thiên hạ?" Kim Thượng nói đến đây khựng lại, quay sang Viên Thuật nói, "Bệ hạ, thần cho rằng việc cấp bách là bảo tồn thực lực. Ba đường phản quân chia ra đột kích, hẳn mang lòng mưu tính. Nếu có thể nhường Thọ Xuân ra, trận này không cần chiến thì họ ắt sẽ triệt lui." Viên Thuật do dự chần chừ mãi, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ Ngự Uyển hoàng gia trong thành Thọ Xuân, bèn rút kiếm chém xuống một góc bàn, nhìn chúng thần xung quanh, đanh giọng quát: "Trẫm thề cùng bách tính Thọ Xuân tồn vong, tuyệt không dễ dàng buông tay! Nếu còn kẻ buông lời dời đô, thì sẽ như cái bàn này!" Viên Thuật nói nói đến đây dừng lại, lớn tiếng nói, "Trương Huân nghe lệnh!" "Có thần." "Suất quân ba vạn, ra hạ Thái, binh tiến Nhữ Nam, đón đánh Tào Tháo!" "Thần tuân chỉ." "Lôi Bạc." "Có thần." "Suất quân hai vạn. Đóng quân ở Lịch Dương, đón đánh Tôn Kiên." "Vi thần tuân chỉ." "Trần Lan." "Có thần." "Lĩnh quân hai vạn, đến Âm Lăng, Đông Thành, đón đánh Lữ Bố!" "Vi thần tuân chỉ." "Trương Huân." "Có thần." "Suất quân một vạn, chia làm ba đường tiếp ứng nhau, phụ trách tiếp ứng ba đường quân mã, không được sai sót." "Vi thần tuân chỉ." "Các Nhuy." "Có thần." "Làm tướng quân Khinh Xa, điều bạt lương thù quân lữ để tiếp tế ba đường đại quân." "Thần tuân chỉ." Viên Thuật hít sâu một hơi, nhìn quanh chúng thần vang giọng nói: "Hy vọng chư vị ái khanh có thể bỏ g ân oán cá nhânxuốn. Mọi thứ lấy quốc sự làm trọng, đồng tâm hiệp lực, chung tay khiến quân địch thối lui! Đợi tam quân chiến thắng trở về, tự mình trẫm sẽ dẫn bách tính Thọ Xuân nghênh đón ngoài thành, thay tam quân tướng sĩ đón gió tẩy trần!" …… Nhữ Nam. Khi Tào Tháo dẫn hai vạn đại quân vừa đi qua Dĩnh Thủy, liền có thám mã hồi báo. Đại tướng Trương Huân của Viên Thuật lãnh binh ba vạn đã tiến vào đóng quân ở Nhữ Âm. Tào Tháo nghe vậy sắc mặt đại biến, vội cho đại quân đóng trại tại chỗ, lại triệu tập những tâm phúc mưu sĩ như Quách Gia, Tuân Du, Trình Dục và những đại tướng như Quan Vũ, Tào Nhân, Tào Hồng, Tào Khiết cùng thương nghị đối sách. Đại doanh Trung quân. Trong đôi mắt hẹp dài của Tào Tháo thảng qua một sắc lạnh âm u, rồi nhìn quanh mọi người nói: "Chư vị, mật thám hồi báo, Thành quân đã chia ra làm ba đường để đón đánh quân ta, quân Lữ Bố và quân Tôn Kiên! Chủ tướng của chi Thành quân Bắc thượng Nhữ Nam là đại tướng số một dưới trướng Viên Thuật – Trương Huân, trong tay có ba vạn tinh binh Dương Châu, thực lực không thể khinh thường!" Quách Gia bỗng nói: "Nếu Viên Thuật dùng mười vạn đại quân tử thủ ở Thọ Xuân, thì cũng không làm gì được lão. Quân ta chỉ đành quyết định trường kỳ vây thành. Nhưng nếu Viên Thuật chủ động xuất kích thì đó là chuyện hoàn toàn khác! Ha ha, không ngờ rằng Viên Thuật dám chủ động xuất kích. Thế nhưng cũng bởi như thế, cuộc chiến phạt Viên càng kết thúc sớm hơn." Tuân Du mỉm cười nói: "Trương Huân tuy được xưng tụng là một tướng già sa trường, nhưng tiếc rằng rành chuyện chính sự không rành cưỡi ngựa, đánh phá hắn là chuyện không khó! Lôi Bạc, Trần Lan càng là hạng bình thường, hai quân Lữ Bố, Tôn Kiên tuy binh lực thua kém, nhưng có những quỷ mưu như Trần Cung, Từ Thứ quỷ mưu trợ giúp, chiến thắng có lẽ không phải chuyện khó." Tào Tháo hân hoan nói: "Công Đạt có phải đã có lương sách phá địch?" Tuân Du nói: "Hiện mùa đông vừa qua, mùa mưa chưa đến, vạn vật đương ở trạng khái hanh khô, nên rất dễ xảy ra nạn cháy rừng. Nếu dùng kế "hỏa công", tất sẽ bị Trương Huân nhìn thấu, quân ta sẽ dùng phương pháp trái ngược, thi triền kế "thủy yểm", Trương Huân tất sẽ không phát hiện mà trúng kế quân ta!" "Kế "thủy yểm"?" Thần sắc Tào Tháo khẽ chuyển, trầm giọng nói, "Dĩnh Thủy?" Đôi mắt đan phượng hẹp dài của Quan Vũ bỗng mở choàng, trầm giọng hỏi: "Nếu dùng kế "thủy yểm" để phá địch thì ắt cần chọn lựa một địa hình có lợi, rồi phải nghĩ cách dụ Thành quân vào bẫy?" "Việc này cũng không khó." Trình Dục nói tiếp, "Ngoài "Đoạn Hồn cốc" có một bãi đất trũng, địa thế còn thấp hơn so với Dĩnh Thủy, hơn nữa lại gần Dĩnh Thủy, chỉ cần đào một lỗ hổng thì sẽ có thể dẫn nước trong Dĩnh Thủy làm ngập bãi đất trũng! Về phần dụ Thành quân vào bẫy, quân ta liên tiếp bại mười trận để dụ Thành quân vào "Đoạn Hồn cốc"." "Liên tiếp bại mười trận dụ địch?" Quan Vũ không tán đồng, nói, "Trình Dục tiên sinh có phải nghĩ đơn giản quá rồi không? Từ sau chiến loạn "khăn vàng", Trương Huân đã đi theo Viên Thuật, mười năm năm nay Đông chinh Tây thảo, có thể nói là tướng già sa trường! Nếu quân ta giả vờ bại một, hai lần, Trương Huân có lẽ sẽ không sinh nghi, nhưng nếu giả vờ bại đến mười lần thì Trương Huân nhất định sẽ sinh nghi." "Ha ha." Quách Gia bật cười sảng khoái, nói: "Quan Vũ tướng quân có chỗ không biết. Trọng đức nói liên tiếp bại mười trận dụ địch, chính là muốn Trương Huân sinh nghi. Trương Huân nếu không sinh nghi thì Thành quân làm sao có thể trúng kế. Nhưng một khi Trương Huân sinh nghi thì tám chín phần sẽ trúng kế." Dứt lời, Quách Gia và Tuân Du cùng nhìn nhau cười. Trên mặt hai người đều lộ vẻ tiếc nuối. Quan Vũ nghe xong đầu óc mụ mẫm, khó hiểu nói: "Chính vì muốn cho Trương Huân sinh nghi? Đây là đạo lý gì đây?" Tuân Du mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: "Quan Vũ tướng quân, tại hạ hỏi người, nếu như đổi lại người là Trương Huân, khi gặp quân ta liên tiếp bị bại mười trận, thì sẽ có cảm tưởng gì?" Quan Vũ không cần nghĩ ngợi đã đáp: "Tất nhiên là kế dụ địch, phía trước hẳn có mai phục!" "Rất tốt!" Tuân Du vui vẻ điểm đầu, tay chỉ địa đồ hướng sang Quan Vũ nói. "Tướng quân thỉnh xem, từ Nhữ Âm đến Bình Dư, có địa hình ở nơi nào thích hợp bố trí phục binh?" Quan Vũ quan sát một hồi, đáp: "Hai nơi, sườn Yến Vĩ và Đoạn Hồn cốc, nhưng địa thế của sườn Yến Vĩ quá hiểm trở, đại quân khó lòng triển khai. Thật ra nó bất lợi với việc bố trí mai phục." Tuân Du nói: "Vậy chỉ còn lại Đoạn Hồn cốc." Trình Dục nói tiếp: "Nếu tướng quân là Trương Huân, hiểu rõ ý đồ của quân ta thì sẽ ứng phó như thế nào?" Quan Vũ nói: "Tương kế tựu kế hỏa thiêu Đoạn Hồn cốc, đốt phục binh của quân ta thành tro tàn!" "Đúng vậy." Quách Gia nói, "Nếu Trương Huân hỏa thiêu Đoạn Hồn cốc, một khi bùng cháy thì hỏa thế sẽ rất khó khống chế, cuối cùng Thành quân sẽ bị vây hãm trong đó. Để miễn nguy cơ đó, Trương Huân chỉ có thể đem quân đội sang bãi đất trùng ở ngoài cốc, đồng thời dọn dẹp đồng cỏ trên bãi đất trũng." Qua một phen giải thích của Tuân Du, Trình Dục, Quách Gia ba người, một kế hoạch tác chiến liền được vẽ ra một cách hoàn mỹ. Quan Vũ nghe xong liền giật mình, thất thanh nói: "Thì ra là thế! Kế này đan xen lẫn nhau, từng bước gắn khít nhau, quả là tinh diệu, hơn nữa trong kế có kế, khó lòng phòng bị, Trương Huân dù có giỏi hơn nữa cũng khó thoát kiếp nạn này." …… Hà Sáo, Bình Tây tướng quân phủ. Thư Thụ, Giả Hủ, Phương Duyệt, Quản Ninh bốn người nối đuôi nhau đi vào đại sảnh, khum tay hướng sang Mã Dược chắp vái, nói: "Tham kiến chủ công." "Các ngươi đều đến rồi sao?" Mã Dược từ sau án đứng dậy, ngưỡng tay nói. "Nhập tịch cả đi." Đợi Mã Dược ngồi xuống xong, Giả Hủ bốn người mới lần lượt ngồi xuống. Mã Dược quay đầu sang Điển Vi đứng trang nghiêm đằng sau, nói: "Điển Vi, dẫn công tử Chinh đến đại sảnh." "Mạt tướng tuân mệnh." Điển Vi đáp một tiếng, lĩnh mệnh rời khỏi. Giả Hủ bốn người không biết Mã đồ phu định làm gì nên đều không dám lên tiếng. Chẳng mấy chốc, Điển Vi đã dẫn Mã Chinh vào đại sảnh. Mã Chinh hướng sang Mã Dược cung kính hành đại lễ trước, sướng rằng: "Hài nhi khấu kiến phụ thân đại nhân." "Ưhm." Mã Dược khẽ điểm đầu, ngưỡng tay nói: "Dậy đi!" Mã Chinh đứng dậy, lại hướng Quản Ninh vái chào một cái thật dài, cung kính nói: "Tham kiến tiên sinh." Quản Ninh vuốt râu mỉm cười nói: "Miễn lễ miễn lễ." Mã Chinh lại quay sang Thư Thụ, Phương Duyệt, Giả Hủ vái chào, ba người cuống quít đáp lễ. Lúc bấy giờ Mã Chinh mới đi đến trước án Mã Dược, hai tay khép lại đặt trước bụng đứng ngay ngắn. Thấy bộ dạng này của Mã Chinh, trong mắt Mã Dược kìm không được thảng qua một tia lo lắng, quay đầu lạnh lùng quét mắt nhìn Quản Ninh một cái. Quản Ninh thì nói cười vui vẻ, bộ dạng cực kỳ đắc ý. Mã Dược đằng hắng một tiếng, nói: "Hôm nay bổn tướng quân cố tình thỉnh mọi người đến là có một chuyện muốn nhờ." Giả Hủ bốn người vội đứng dậy khum tay nói: "Chủ công thỉnh nói." Mã Dược lướt mắt qua Mã Chinh, nói: "Chinh nhi là trưởng tử của bổn tướng quân, tương lai sẽ phải kế thừa cơ nghiệp của bổn tướng quân. Thân là quân chủ thì phải tiếp nhận ý kiến nhiều phía chứ không nên chỉ giới hạn ở một phía. Học thuyết Nho gia bác đại tinh thâm, đương nhiên phải học, nhưng học thuyết Pháp gia cũng có ưu thế không thể thay thế, cũng không thể không học, còn có Binh gia, thuật đánh trận. Thân là quân chủ, cũng nên học biết một hai, không biết chư vị nghĩ thế nào?" Thư Thụ, Giả Hủ ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ chủ công là đang thay công tử Chinh tìm lão sư. Sắc mặt Quản Ninh liền tối sầm. Mã Dược làm vậy đồng nghĩa với việc làm trái với ước định ban đầu, còn có vẻ làm suy yếu lực ảnh hưởng của học thuyết Nho gia tại khu vực Mã Dược quả trị! Đạo lý rất đơn giản, Mã Chinh thân là chủ quân tương lai, khuynh hướng hiền ác của mỗi mình cậu sẽ quyết định trực tiếp đến lực ảnh hưởng của các phái học dưới ách thống trị. Nếu Mã Chinh chỉ có một lão sư là Quản Ninh thì học thuyết Nho gia sẽ trở thành tư tưởng chủ đạo. Nhưng nếu Mã Dược cùng lúc an bài cho Mã Chinh lão sư Pháp gia, Binh gia và thuật đánh trận thì sẽ rất khó nói tương lai phái học thuyết nào sẽ trở thành tư tưởng chủ đạo! Nếu Mã Chinh giỏi pháp luật thì Pháp gia sẽ trở thành chủ đạo. Nếu Mã Chinh giỏi binh pháp thì Binh gia sẽ trở thành chủ đạo. Nếu Mã Chinh giỏi thuật đánh trận, thì sau khi lớn lên, Mã Chinh sẽ hiếu chiến như Mã đồ phu! Nghĩ tới đây, Quản Ninh lại không kiềm được, đứng dậy nói: "Chủ công nói sai rồi ạ." "Àh?" Mã Dược cố nén sự không hài lòng trong lòng, trầm giọng hỏi, "Ấu An cớ chi nói vậy?" Quản Ninh nói: "Định ra hình pháp, giữ gìn pháp luật, đã có Thái Thú, Huyện Lệnh các quận, huyện. Nghiên cứu binh pháp, bày mưu tính kế là phần việc của mưu sĩ. Về phần tinh thông thuật đánh trận, ra trận giết địch lại là bổn phận của tướng quân, chỉ có Nho học mới là học thuyết trị thế. Công tử Chinh thân là chủ công không thể không học." Mã Dược im lặng. Hắn tuy rất muốn phản bác Quản Ninh, nhưng những lời này thật sự không nên do hắn nói. Quản Ninh thấy Mã Dược không nói gì, tưởng rằng hắn đã bị mình thuyết phục, liền nói tiếp: "Công tử Chinh thân là chủ quân, liên quan đến sự an nguy của bách tính trong lãnh địa ta, thì há có thể mọi chuyện đều phải tự thân tự lực đi làm? Ninh cho rằng, công tử Chinh không cần động đến Pháp gia, Binh gia và thuật đánh trận, chỉ cần nghiên cứu Nho học là được." Lời Quản Ninh vừa dứt, Thư Thụ lại không kiềm được, đứng dậy cãi lại: "Ấu An nói chủ quân liên quan đến sự an nguy của bách tính trong khu vực thống trị, không thể mọi chuyện đều tự thần tự lực, tại hạ hoàn toàn chấp nhận. Nhưng Ấu An nói chỉ có Nho học mới là học thuyết trị thế, công tử Chinh thân là chủ quân không thể không học thì tại hạ không dám tán đồng." Thấy Thư Thụ đứng dậy phản bác, Mã Dược không kiềm được khẽ thở phào một cái. Chỉ cần có người tranh cãi cùng Quản Ninh, thì người chủ quân này có thể điều đình ở giữa, cuối cùng thực hiện mục đích của mình một cách thành công, đồng thời bịt miệng Quản Ninh lại. Vào lúc này, Mã Dược đặc biệt hoài niệm cảm giác tiêu diêu tự tại lúc còn là thời kỳ "tám trăm lưu khấu".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]