Cúc Nghĩa đương giục ngựa đi về phía trước thì bất chợt có một tiểu hiệu phóng nhanh tới, lớn tiếng nói, "Tướng quân, tiền phương có cấp báo!"
"Nói!"
"Phản quân Tây Kinh đột nhiên dừng đi về phía trước!"
"Hử?" Ánh mắt Cúc Nghĩa trầm xuống, lạnh lùng nói, "Phản quân Lương Châu không chạy nữa sao!?"
Vài tên thiên tướng nhích lại gần, trầm giọng hỏi: "Tướng quân, làm sao bây giờ?"
Trong đôi mắt Cúc Nghĩa lộ rõ sát khí, đanh giọng nói: "Binh pháp rằng nhất cổ tác khí. Tái nhi suy tam nhi kiệt. (Một hơi đánh giặc trước, sau đó mới nghỉ mệt) Nói với các huynh đệ, cứ một hơi giết lên, đánh tan phản quân Lương Châu!"
"Tuân mệnh!"
"Tuân mệnh!"
"Tuân mệnh!"
Chư tướng dõng dạc đáp trả, rồi lĩnh mệnh phóng đi.
Chẳng mấy chốc, trên cánh đồng bát ngát liền vang lên tiếng kèn dài dặc. Nghe thấy tiếng kèn, tiên đăng tử sĩ miễn cưỡng giữ vững tinh thần, đánh trống reo hò xông lên trước.
……
Chân núi Thái Hành.
Trên đầu là ánh mặt trời nắng gắt, Mã Siêu đứng trang nghiêm trên cánh đồng bát ngát. Sau lưng Mã Siêu là một vạn thiết kỵ Lương Châu sắp sẵn trận địa sẵn sàng đón địch. Chợt có một tiểu từ tiền phương giục ngựa phóng nhanh quay về, hướng sang Mã Siêu nói: "Tướng quân. Ký Châu binh đã đến!"
"Ưhm?"
Mã Siêu lập tức ngẩng đầu, quả thấy đường chân trời phía trước bụi bay mịt mù. Trong luồng sóng nhiệt nóng bức đến ngạt thở, một đám kỵ binh Ký Châu đông nghịt như một đàn kiến đen bò đến. Một cây đại kỳ màu đen ngạo nghễ đứng trước trận, đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625591/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.