"Nhanh lên nhanh lên, đừng rề rà nữa."
"Điều khiển ngựa cho tốt vào, đừng làm ngã tiểu thư và hai vị phu nhân."
Mi Hổ cưỡi ngựa đứng trang nghiêm bên đường, khẩn trương chỉ huy năm trăm cảm tử hộ tống cho ba chiếc xe ngựa phóng nhanh về hướng Tây.
Bỗng, từ phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Mi Hổ giật mình ngoảnh đầu, thì thấy một con ngựa phi từ ngọn đồi nhỏ phía xa đến, trên lưng ngựa là một đại hán oai hùng. Trên tay đại hán quơ hai cây đại thiết kích cùn, mũi kích hấp háy những tia lạnh lẽo, khiến người nghẹt thở.
"Ầm!" Ác hán ấy giơ kích chọc trời, gầm lên một tiếng: "Có gia gia Điển đây, chạy đi đâu?"
Mắt Mi Hổ đanh lại, đánh mắt với hai gã gia tướng ở đằng sau. Hai gã gia tướng giục ngựa phi thẳng đến Điển Vi, nhưng giao thủ chưa được hai hiệp thì đã bị Điển Vi kích xuống ngựa. Điển Vi lại trợn cặp mắt như chuông đồng, dùng mũi kích xiên vào hai đầu người ướt đẫm máu, gào: "Còn ai dám bước lên đây không?"
"Ô ô."
Lời Điển Vi vừa dứt, hai bên quan đạo trên dốc núi nhỏ đột nhiên vang lên những tiếng kèn liên hồi. Mi Hổ thất kinh, vội quay đầu lại nhìn, liền thấy trên hai bên dốc thoáng cái xuất hiện mười mấy kỵ sĩ ma mị, loáng thoáng thấy sau dốc núi bụi bay mù mịt, tựa như có rất nhiều kỵ binh đang phóng sang đây.
"Không hay, trúng mai phục rồi!"
Mi Hổ quát một tiếng, vội giục ngựa quay hướng sang Cù Huyện, năm trăm cảm tử dưới trướng gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625584/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.