Tháng sáu, Hán Hiến đế Kiến An năm thứ năm, Thanh Châu Thứ sử Khổng Dung dẫn đại tướng, thái sử suất lĩnh tám ngàn binh tiến vào cảng Tây Hà, Đồng Nguyệt. Phương Duyệt, Mã Đằng suất lĩnh năm vạn đại quân tiến vào Dã Ngưu Độ, đối đầu với Thái sử ở Cách Hà. Không lâu sau, Trương Tể, Vương Khuông, Trương Dương, Khổng Dung, bốn đường mười hai vạn đại quân cũng lần lượt tiến vào. Đại chiến bùng nổ. ………… Dã Ngưu Độ. Trong đại doanh Lương Châu, Phương Duyệt đang cùng Mã Đằng, Pháp Chính nghị sự, thì chợt có tiểu giáo lao vào, quỳ xuống đất bẩm: "Tướng quân, Kế huyện cấp báo." "Kế huyện?" Phương Duyệt vội nói: "Nói." Tiểu giáo nói: "U Châu Thứ sử Công Tôn đại nhân đưa cấp báo tới, Hắc Sơn quân đại đầu lĩnh Trương Yến suất lĩnh 30 vạn đại quân xuất kích quy mô, ba mươi sáu thành liền của Ký Châu, chém đầu hơn mười vạn, đang tiến đến Cự Lộc! Viên Thiệu lo lắng bị Hắc Sơn quân chặn đường lui, hoảng hốt từ U Châu rút quân, vòng vây huyện Kế đã bất chiến mà giải." "Hảo!" Phương Duyệt vỗ tay nói: "Viên Thiệu này đúng là "trộm gà bất thành còn mất nắm gạo", ha ha!" Pháp Chính nói: "Tướng quân, chỉ sợ trong đó có trá (âm mưu)!" "Có âm mưu?" Phương Duyệt nhíu mày nói: "Có thể là trá gì?" Pháp Chính nói: "Tướng quân không cảm thấy quá trùng hợp sao?" Phương Duyệt nói: "Nguyện lắng nghe." Pháp Chính nói: "Liên quân Bắc lộ canh giữ ở Tư Thị đã nửa năm không tiến công, giờ đây quân của Viên Thiệu tiến công U Châu thất lợi, hoảng sợ rút về Ký Châu. Liên quân Bắc Lộ ngược lại còn gõ trống khua chiên bắt đầu tiến công, không phải rất khác thường sao? Thứ nhất, Viên Thiệu bủa vây Kế Huyện đã không phải lần đầu. Lần trước Kế Huyện báo nguy, vì sao không thấy Hắc Sơn quân cứu giúp. Thứ hai, dưới trướng Viên Thiệu có Điền Phong, Tuân Kham và những người khác đều là đa trí chi sĩ, tướng quân không thể không đề phòng!" Phương Duyệt nói: "Viên Thiệu dùng đủ trăm phương ngàn kế, ý đồ gì đây?" Pháp Chính nói:"Vẫn là câu nói đó, liên quân Bắc Lộ tập kích Dã Ngưu Độ là hư. Viên Thiệu đích thân dẫn tinh binh Ký Châu đánh lén Vân Trung mới là thực!!" Phương Duyệt dần dần chau mày, trầm ngâm hồi lâu mới thấp giọng nói: "Nếu sự tình đúng như Pháp Chính đoán, vậy quân của Viên Thiệu làm sao qua nổi mắt của quân ta, xuyên qua Nhạn môn để băng qua ngũ nguyên mấy trăm dặm cánh đồng hoang vu đi đến Vân Trung? Chẳng lẽ quân của Viên Thiệu có cánh bay qua được sao?" Pháp Chính điềm nhiên nói: "Cái này… tại hạ cũng không biết." Dù sao Pháp Chính vẫn còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm, tuy phát hiện có âm mưu, nhưng không suy đoán được toàn bộ kế hoạch của Điền Phong. Mã Đằng nói: "Phương Duyệt tướng quân, mạt tướng có một đề nghị." Phương Duyệt nói: "Thọ Thành tướng quân thỉnh nói." Mã Đằng nói: "Doanh trại Hà Sáo là căn bản của Bá Tề, một khi thất thủ thì hậu quả khôn lường! Vì thế, để đề phòng, Đằng nguyện chia một nửa quân ra canh giữ Vân Trung, đề phòng bất trắc! Ý tướng quân như thế nào?" Phương Duyệt nghĩ một hồi, nói: "Địa thế Ngũ Nguyên rộng khoáng, lợi công bất lợi thủ. Nếu Viên Thiệu thật sự đích thân dẫn kị binh Ký Châu tấn công với tốc độ sét đánh thì hai vạn năm nghìn binh mã e là rất khó thủ. Theo ngu kiến của bổn tướng, Thọ Thành tướng quân dẫn ba vạn bắc binh của bổn bộ, mạt tướng điều động thêm một vạn binh Hà Sáo để cùng trấn giữ Vân Trung, vậy thì yên tâm rồi." "Không thể, tuyệt đối không thể." Mã Đằng lắc đầu nói, "Nếu làm vậy, Dã Ngưu Độ chỉ còn một vạn binh mã, làm sao chống lại mười hai vạn đại quân của liên quân bắc lộ?" Phương Duyệt nói: "Dã Ngưu Độ địa thế hiểm trở, liên quân Bắc Lộ tuy có mười hai vạn quân, nhưng đã bị địa hình hạn chế, mỗi lần vượt sông tác chiến chỉ có thể đi vào hai, ba nghìn người, căn bản không thể phát huy ưu thế người đông thế mạnh. Dù chỉ có năm nghìn nhân mã, mạt tướng cũng có lòng tin có thể bảo vệ Dã Ngưu Độ, một vạn binh mã lại càng dư dật." Mã Đằng còn định nói thêm nhưng đã bị Phương Duyệt chặn lại: "Quyết định vậy đi, Thọ Thành tướng quân không cần nhiều lời." Mưu kế không công hiệu, Mã Dược tự biết mình không thể bắt sống hoặc giết chết Chu Du, liền lập tức tức dẫn đại quân rời khỏi Thư Huyện, vượt sông dứt khoát thoát khỏi Lôi Bạc và năm vạn truy binh của Trần Lan, sau đó đi nhanh về hướng Đông ven biển, cùng thủy quân thủy lục đi về hướng Bắc. Tháng sáu, đại quân qua Quảng Lăng biển Tây, tiến vào Cù Huyền gần Hiệu trướng. Vì khí trời nóng bức, Mã Dược ra lệnh đại quân đóng quân cạnh biển, vừa ra lệnh sĩ tốt vây bãi biển lại trong vòng hai trăm bước, rồi lệnh Điển Vi suất hai trăm giáp sĩ bảo vệ bốn phía, nghiêm cấm người không liên can tới gần. Vây lại để làm gì ư? Đứa ngốc cũng biết, Đại, Tiểu Kiều đang ở bên trong. Trong tiếng đàn du dương, sóng biển dập dìu dưới ánh trăng, Tiểu Kiều thân khoác một tấm lụa mỏng ngồi ngay ngắn trên bờ cát, trên đầu gối đặt một cổ cầm, thanh âm réo rắt như nước chảy phát ra từ ngón tay thon dài ngọc ngà của nàng. Ngoài mười bước, Mã Dược đang ngồi ở nệm gấm say đắm trong tiếng đàn của nàng. Từ khi tới thời loạn, ngày nào cũng liều lĩnh, không lúc nào là không chém giết tắm máu, chưa bao giờ có một khắc thư thả như bây giờ, sự thanh tĩnh khi rời xa giết chóc thật khiến người lưu luyến khôn nguôi. "Tướng quân." Một thanh âm nồng nàn vang lên bên tai. Mã Dược điềm nhiên quay đầu, đón nhận đôi mắt sáng ngời như hắc bảo thạch của Đại Kiều. Ánh trăng nhàn nhạt hắt lên mặt Đại Kiều, khiến ngũ quan tinh xảo của nàng trở nên mông lung ma mị. Một luồng gió biển thổi qua, váy lụa mỏng manh của Đại Kiều tung bay trong gió, càng tôn trọn đường nét đầy đặn mềm mại. Ánh mắt của Mã Dược bất giác rơi vào phần mông ngọc ngà, đầy đặn của Đại Kiều, ngụm rượu mạnh vừa mới xuống cuống họng bắt đầu phát huy tác dụng, từ dưới bụng có một ngọn lửa vô danh cháy bùng lên. Nghênh đón ánh mắt nóng bỏng của Mã Dược, đôi mắt đẹp của Đại Kiều in hằn vẻ khác lạ, sau đó nhẹ nhàng rủ đầu xuống. Ánh trăng như lụa, mỹ nhân như ngọc. Mã Dược ngửa cổ tu hết chung rượu mạnh vào miệng, rồi vươn cánh tay vượn kéo thân thể mềm mại, đẫy đà của Đại Kiều vào lòng. Đại Kiều kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại như bông sớm đã ngã vào lòng Mã Dược, mặc ma chưởng của hắn mơn trớn trên thân thể đầy đặn gợi cảm của nàng. Trong giây chốc, Đại Kiều cảm thấy mình bị Mã Dược nhẹ nhàng đặt trên một bãi cát mịn. Gió mát lùa qua, xiêm y trên người nàng bay theo gió. Dưới bầu trời đêm, đôi mắt đen đáy của Mã Dược tựa như hai ngọn đuốc sáng, chúng đương chằm chằm vào thân thể Đại Kiều với những tia nóng bỏng. Bất thình lình, trong lòng Đại Kiều bỗng trỗi dậy sự ngượng ngùng, không kìm được nhắm mắt lại. "Ha." Đôi tay của Mã Dược chu du trên người Đại Kiều, trong yết hầu phát ra tiếng rền không giống loài người, đôi mắt dường như có hai đốm lửa đang cháy rừng rực! Bỗng nhiên, Mã Dược lật ngược thân thể Đại Kiều để nàng nằm sấp trên cát, đôi tay nóng bỏng mơn trớn tấm lưng trơn mịn của Đại Kiều, rồi tới phần eo thon thả, cuối cùng dừng lại trên cặp mông ngạo nghễ vểnh lên như hai ngọn núi, tùy ý xoa nắn. "Ah ah." Đại Kiều khẽ rên rỉ. Trong luồng sáng mông lung, nàng cảm thấy có hai ngón tay nóng bỏng đang luồn "qua rãnh" và nhè nhẹ đưa vào "nhụy hoa" non mềm của nàng. Chỉ một thoáng, Đại Kiều như bị điện giật, thần hồn say đắm. Không giống với muội muội Tiểu Kiều, trong lòng Đại Kiều vẫn chưa đóng lạc ấn của Tôn Sách. Vì thế, Đại Kiều không kháng cự Mã Dược. "Ah ah ah~" Dưới ánh trăng, những ngón tay ngọc ngà của Tiểu Kiều quắc mở liên tục, nhẹ nhàng lướt qua dây cung, dưới bầu trời đêm lập tức vang lên một âm thanh dễ nghe, tựa như nỗi uất ức vì tưởng niệm Chu lang, lại như tiếng rên rỉ vô vàn lẳng lơ. Tuyệt phẩm! Quả nhiên là tuyệt phẩm! Mã Dược hít sâu một hơi, thoáng cái đã lột sạch áo bào trên người, rồi đè mạnh Đại Kiều xuống. Đại Kiều rên nũng nịu một tiếng, cơ hồ suýt soát đứt hơi vì cú đè của Mã Dược. Theo bản năng, Đại Kiều không còn cách nào khác phải nâng cặp mông lên. Mông của Mã Dược thuận thế lao xuống, sau đó hai người không chịu được cùng rên lên. Dưới ánh trăng tinh khôi, rất nhanh đã vang lên những tà âm khiến người nghe huyết mạch sôi sục. Phía ngoài mười bước xa, gương mặt Tiểu Kiều đã ửng hồng, tiếng đàn dần dần loạn cả lên. …………… Mi gia là thế gia ở Cù Huyện, đời đời kinh doanh khẩn thực (khai hoang trồng trọt),có nuôi gia nô, thực khách mấy nghìn người, là môn phiệt có thế lực cực kỳ cường đại ở Từ Châu. Gia chủ Mi Trúc bị Từ Châu thứ sử Đào Khiêm tiến cử làm Tòng Sự, rất được Đào Khiêm tín nhiệm, đệ đệ của lão là Mi Phương sở hữu dũng lực, cũng đang là Cù Huyện Úy. Thư phòng, Mi Trúc mặt đượm vẻ lo lắng, đang tản bộ qua lại trong nhà. Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, Mi Phương bước vào đại sảnh, hướng sang Mi Trúc nói: "Huynh trưởng, tình hình không ổn." Mi Trúc nói: "Là chuyện gì?" Mi Phương nói: "Tuy đại quân của Mã đồ phu còn đang ở ngoài năm mươi dặm, nhưng thám mã và xích hầu của Tây Lương đã trải khắp bên ngoài Cù Huyện, ngay cả tín sử mà tiểu đệ phái đến Bành thành để cầu hòa cũng bị đuổi về! Giờ chỉ còn cách phái quân đội hộ tống tín sử đi Bành thành, nếu không e rằng con ruồi cũng không lọt ra nổi." Mi Trúc nói: "Xem ra chỉ đành như thế." …………… "Grừ…" Mã Dược gừ trong yết hầu hai tiếng, hai tay ôm chặt cặp mông vểnh của Tiểu Kiều thọc mạnh hai cái, cơ toàn thân mới dần dần nới lỏng xuống. Khi cúi đầu nhìn Tiểu Kiều, lúc này mặt nàng ửng hồng, đương dùng một ánh mắt phức tạp đăm đăm nhìn Mã Dược. Hắn không kìm được đưa hai ngón tay ra véo má nàng. Tiểu Kiều khẽ khép mắt, gương mặt đã không còn vương lệ. "Tướng quân, để thiếp cọ người cho ngài." Âm thanh nồng nàn nũng nịu từ phía sau truyền đến, Mã Dược quay đầu lại thì thấy Đại Kiều tay đang bưng một tấm khăn trắng quỵ ở sau lưng, cặp mông đầy đặn càng thêm quyến rũ dưới ánh trăng, trong đôi mắt to ma mị hấp háy tình ý, nhiều hơn là cung kính, đúng vậy, đích thật là cung kính, sự cung kính của nữ nô đối với chủ nhân! "Ừhm." Mã Dược khẽ ngẩng đầu, vươn người đứng dậy, đồng thời giang rộng hai tay. Đại Kiều thướt tha đi lên trước, ân cần chà thân thể cho Mã Dược. Khóe miệng hắn thầm nở một nụ cười tà ác, thừa lúc Đại Kiều cọ người, bàn tay tội lỗi của hắn lại bò lên cặp mông tuyết mê người của Đại Kiều. "Chủ công!" Chính vào lúc ve vãn, ngoài mành đột nhiên truyền đến giọng nói của Điển Vi. "Ừ?" Mã Dược rút "ma trảo" lại, đẩy thân thể mềm mại của Đại Kiều ra mà không chút thương tiếc, rồi xoay người khoác khinh bào bước ra khỏi mành, hỏi: "Điển Vi, chuyện gì?" Điển Vi khum tay vái chào, trầm giọng nói: "Lý Mông tướng quân có chuyện quan trọng bẩm báo." "Lý Mông?" Mã Dược chỉnh chu lại khinh bào, lạnh nhạt nói, "Gọi y tới." Điển Vi lĩnh mệnh đi ra, chẳng mấy chốc đã dẫn Lý Mông tới trước mặt Mã Dược. Y khum tay vái chào Mã Dược, cất giọng nói: "Mạt tướng tham kiến chủ công." Mã Dược nói: "Lý Mông, có gì việc quan trọng?" Truyện được copy tại truyentop.net Lý Mông nói: "Chủ công, mạt tướng bắt được hai tên du côn của địa phương, và dò hỏi được một tin tức quan trọng, đặc biệt đến bẩm báo." Mã Dược nói: "Tin tức gì?" Lý Mông nói: "Chủ công. Cù Huyện này có cự phú chi gia!" "Hửm, cự phú chi gia?" "Phải ạ, cự phú chi gia!" Lý Mông hít một hơi thật sâu, mắt lộ vẻ tham lam, to giọng nói: "Nhà này họ Mi, là gia tộc nổi tiếng của Từ Châu! Nghe hai tên du côn nói, Mi gia tư sản hơn tỷ đồng, chỉ riêng gia nô, thực khách cũng gần vạn người, lương thực trong kho càng chất chồng như núi, đủ cho mười vạn người ăn trong mấy chục năm. " "Vậy sao?" Mắt Mã Dược thoáng chốc sáng rỡ, liên tục chà tay nói: "Không ngờ Cù Huyện lại có nhà cự phú như thế, nghe đâu Từ Châu thịnh vượng, quả đúng danh bất hư truyền!" "Chủ công." Sự tham lam trong mắt Lý Mông càng lộ rõ hơn, to giọng nói."Miếng thịt mỡ đã đưa đến tận miệng tuyệt đối không thể bỏ lỡ, có nên khởi binh thâu đêm chiếm Cù Huyện? Mạt tướng đoán, nếu có thể cướp hết lương thực nhà Mi thì cũng đủ cung cấp cho hơn mười vạn đại quân dưới trướng chủ công trong vòng mười năm, vậy thì chúng ta có thể về Lương Châu rồi, ha ha." "Đừng vội." Mã Dược xua tay, trầm giọng nói."Gia nghiệp Mi gia lớn nhuờng này, chẳng lẽ còn sợ nó chạy mất sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]