Hai ngày đầu tiên trôi qua bình an vô sự thế nhưng tới ngày thứ ba thì xảy ra chuyện.
Bình minh ngày thứ ba.
Trình Phổ, Kiều Nhuỵ còn đang trong thành tuần tra thì bất chợt ở trên lâu thành phía trước đánh trống reo hò, rất nhiều binh lính đang hò hét chạy lên lâu thành. Có người còn quay đầu lại thông báo cho bạn bè của mình cùng lên lâu thành quan sát. Hình như bên ngoài thành đang xảy ra chuyện gì kỳ lạ làm cho những binh lính đó háo hức lên thành xem.
Trình Phổ cau mày, hắn đang định quát bảo đám binh lính ngừng lại thì hắn chợt nhớ ra đám quân này đều là binh lính của Kiều Nhuỵ nên đành thôi. Hắn nhìn Kiều Nhuỵ nói: "Kiều Nhuỵ tướng quân, hình như đã xảy ra chuyện gì đó?"
Kiều Nhuỵ nói: "Đi, chúng ta cùng lên xem".
Trình Phổ, Kiều Nhuỵ hai người dẫn thân binh đi lên lâu thành để xem rốt cuộc có chuyện gì mà quân coi thành lại hành động như thế.
Bên ngoài cửa bắc, dưới ánh sáng mặt trời đang lên cao có một toán quân mã đang tiến tới gần thành Huỳnh Dương. Lúc này toán quân đó chỉ còn cách hào vây quanh thành khoảng mấy chục bước. Quân sĩ trên lâu thành đã có thể nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của binh lính địch quân. Với khoảng cách gần như vậy binh lính thủ thành đáng ra đã phải sớm bắn tên nhưng không có một tên lính nào bắn tên, tất cả chỉ đứng chỉ trỏ và cười ha hả.
Trình Phổ, Kiều Nhuỵ đã đánh trận một nửa đời người, cũng được xưng là thân kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625547/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.