Mã Dược thoáng cau mày, hắn không hiểu về âm nhạc hơn nữa lại khôngthích những âm thanh như có vẻ than khóc như vậy.
" Tranh..."
Tiếng đàn liền dừng lại chỉ còn dư âm vang vộng thật lâu trong không gian.
Thân hình yểu điệu nọ từ từ đứng lên. Sau đó quay người lại thản nhiên nhìn Mã Dược cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: " Tướng quân, tiểu nữ cuối cùng cũng chờ được ngài vào làm chủ Lạc Dương rồi."
Mã Dược thoáng chút thất thần. Lúc này trong đầu kẻ không giỏi thơ văn như hắn cũng thoáng một câu thơ cổ: " Thử nữ chích ứng thiên thượng hữu, ứng thị tiên tử trích phàm trần." (Nàng này thật quả là người trời, chắc là tiên nữ xuống trần gian)
Đôi mắt trong sang tuyệt đẹp cùng với thân thể mêm mại đầy vẻ thướt tha yêu kiềugiống như trong trí nhớ của Mã Dược. Gương mặt xinh đẹp khiến cho trời xanh cũng ghen tỵ nhất lại được tô điểm thêm hai mà lúm đồng tiền lại càng mê người. Chỉ có là Điêu Thuyền trên mặt có có một vết chàm lớn màu xanh còn nàng này gương mạt trắng sang như ngọc mịn màng vô cùng giống như quả vải căng mọng mới bóc vỏ, động vào một cái là có thể tiết ra nước vậy.
Mã Dược nhanh chóng khôi phụ sự tỉnh táo, trầm giọng nói: " Cô có đúng là Điêu Thuyền không?"
Điêu Thuyền cười nhẹ một tiếng không đáp nào hỏi ngược lại: " Tướng quân nhìn không giống sao."
" Đừng nhiều lời!" Ánh mắt hung dữ của Mã Dược hoàn toàn không bị nụ cười mê hồn của của Điêu Thuyền tác động.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625543/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.