Mã Dược được Giả Hủ, Điển Vi, Mã Đằng, Mã Siêu tiền hô hậu ủng hộ tống vào thành Trường An, khi tất cả còn chưa vào tới phủ quan của Cao Thuận đã thấy phó tướng lưu lại trấn thủ Trường An tiến tới nghênh đón. " Cao Thuận đâu?" " Hồi bẩm chúa công, Cao Thuận tướng quân đã dẫn đại quân tấn công Hàm Cốc quan". " Hả? Tấn công Hàm Cốc quan?" Giả Hủ biến sắc hắn vội la lên: " Chúa công, không hay rồi. Công Tắc nóng lòng lập công, định thừa dịp Lac Dương trống không, dẫn quân tiến đánh Lạc Dương". " Tấn công Lạc Dương?" Mã Dược cau mày hắn trầm giọng nói: " Mặc dù Lạc Dương không có binh lực nhưng Lưu Bị không giống như Đổng Trác. Hắn đối xử với Thiên Từ và Thái Hậu theo lễ quần thần, chưa tới mức người oán hận, quỷ thần căm phẫn. Lúc này mà khởi binh tấn công Lưu Bị chắc chắn sẽ bị chư hầu trong thiên hạ lên án". Giả Hủ vội hỏi phó tướng: " Đại quân xuất chinh đã mấy ngày rồi?" " Đã ba ngày". " Đã có tin tức gì chưa?" " Vẫn chưa có tin tức gì?" " Báo …". Tiếng nói vừa dứt thì từ phía cổng thành vang lên âm thanh thê lương, chợt tiếng vó ngựa phá nát sự yên tĩnh của phố phường, Mã Dược vội vàng quay lại thì thấy một khoái mã đang cuống cuồng phóng tới. Trên vai kỵ sĩ là một lá lệnh kỳ nghêng, bay phần phật trước gió. " Báo, Hàm Cốc quan cấp báo". Mã Dược trầm xuống khi nhìn thấy sắc mặt thê lương của tên lính truyền tin. Hắn đứng cản trước ngựa nghiêm giọng quát: " Nói!". Theo bản năng tên lính truyền tin ghìm cương ngựa lại. Khi nhìn thấy người cản đường là Mã Dược thì hắn vội vàng nhảy xuống ngựa, buồn rầu nói: " Tướng quân, không hay rồi. Xảy ra chuyện lớn". Ánh mắt Mã Dược như một ngọn đuốc nhìn thẳng mặt tên lính truyền tin, hắn trầm giọng nói: " Có bản tướng quân ta ở đây. Trời cũng chẳng sập xuống được. Hãy từ từ nói chuyện gì đã xảy ra?" Tên lính truyền tin khóc nói: " Cao Thuận tướng quân bị thương nặng. Quách Đồ đại nhân và Lý Nho. Bọn họ …". Mã Dược chấn động, hắn túm áo ngực tên lính truyền tin quát to: " Quách Đồ làm sao?" Đối với Mã đồ phu mà nói, mặc dù Lý Nho đã đầu hàng nhưng bản thân hắn vẫn là một người xa lạ, đương nhiên không có chút tình cảm nào nhưng Quách Đồ thì không như vậy. Quách Đồ bắt đầu theo Mã Dược từ Dĩnh Xuyên, hiến kế cho Mã Dược. Tuy ban đầu không phải do Quách Đồ tự nguyện nhưng càng về sau hắn càng trung thành và tận tâm với Mã Dược, trở thành một người thân tín. Tên lính truyền tin đau buồn nói: " Quách Đồ đại nhân chết trận rồi". " Nói láo!" Mã Dược đột nhiên giận dự đẩy ngã tên lính truyền tin xuống đất, hắn quát to: " Quách Đồ hắn chỉ là một văn sĩ yếu ớt, sao hắn có thể ra chiến trường được? Sao hắn có thể chết trận được? Quả thực rất bậy bạ". " Tướng quân" Tên lính truyền tin vội bò dậy hắn. Hắn quỳ dưới đất khóc không thành tiếng nói: " Cao Thuận tướng quân cùng Quách Đồ, Lý Nho nhị vị đại nhân lên núi xem xét địa hình. Không ai ngờ trong nơi rừng rậm, thâm sơn cùng cốc lại có một toán quân địch xông ra đánh giết, hơn nữa cầm đầu toán quân đó lại là Đại tướng Trương Phi dưới trướng của Ti Đãi giáo uy Lưu Bị. Cao Thuận tướng quân dốc sức đánh nhưng không địch lại, bản thân bị trọng thương, Quách Đồ, Lý Nho nhị vị đại nhân đều chết trận". " Trương... Phi!" Mã Dược cắn chặt hai hàm răng, hai bàn tay nắm chặt. Giả Hủ quan sát sắc mặt Mã Dược hắn biết Mã Dược đã thực sự nổi giận. Trong mắt Giả Hủ không khỏi hiện lên sự lo lắng khi hắn e rằng Mã Dược rất có thể sẽ đánh giết tới Lạc Dương, báo thù cho Quách Đồ. Hiện tại thế cục Lương Châu, Quan Trung tuy đã về một mối nhưng bây giờ hoàn toàn chưa phải là lúc tấn công Lạc Dương. Điều này không có nghĩa là Mã Dược chưa đủ thực lực tấn công Lạc Dương. Trên thực tế với thực lực bây giờ của Mã Dược, chỉ cần một cái nhấc tay hắn cũng có thể tiêu diệt Lưu Bị và đánh chiếm Lạc Dương. Thế nhưng việc có đủ thực lực đánh Lưu Bị và tiêu diệt Lưu Bị lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lưu Bị chẳng những là Ti Đãi giáo uý, phụ trách việc đảm bảo an toàn cho kinh đô Lạc Dương và vùng phụ cận mà hắn còn được ngấm ngầm coi như người đại diện cho mười tám lộ quân Quan Đông. Nếu như Mã Dược xuất binh tấn công Lạc Dương, rất có thể hắn sẽ chính thức khiêu chiến với mười bảy lộ chư hầu còn lại. Thậm chí các chư hầu trong thiên hạ sẽ liên kết lại thảo phạt hắn. Cảnh thảo phạt giống như thảo phạt Đổng Trác lại một lần nữa tái diễn. " Hô" Mã Dược đột nhiên thở ra một hơi thật dài, hai nắm đấm hắn buông lỏng ra, sắc mặt hắn trấn tĩnh lại. Hắn trầm giọng hỏi: " Cao Thuận tướng quân đâu?" Tên lính truyền tin nói: " Đã đưa tới trạm dừng chân cách đông thành ba mươi dặm". Mã Dược vung tay nhìn Điển Vi nói: " Điển Vi đâu?" Điển Vi tiến lên một bước, mạnh mẽ nói: " Chúa công có gì phân phó". Trong mắt Mã Dược ánh lên sự đau buồn, hắn buồn rầu nói: " Truyền lệnh xuống toàn thành đeo khăn trắng. Đại quân ra khỏi thành hai mươi dặm nghênh đón Cao Thuận tướng quân, Quách Đồ đại nhân trở về". " Mạt tướng lĩnh mệnh". Điển Vi ầm ầm trả lời rồi rời đi. … Phía đông thành Trường An hai mươi dặm, trạm dừng chân. Cao Thuận yếu ớt tỉnh lại, hắn nhìn thấy Mã Dược đứng trước cái giường của mình, sắc mặt Mã Dược tái nhợt. Hai hàng lông mày không hề che giấu cừu hận sâu nặng, cùng với đó là sự đau thương. Hận đương nhiên là hận Trương Phi, hận Lưu Bị. Đau thương đương nhiên đau thương vì Cao Thuận, đau thương vì Quách Đồ. " Chúa... Công …". Cao Thuận giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng khi hắn định chống tay thì mới phát hiện ra tay trái của mình đã bị gãy tới bả vai. " Đừng động đậy" Mã Dược vội tiến lên một bước, hắn vừa ngăn Cao Thuận lại vừa trầm giọng nói: " Cao Thuận, ngươi cứ nằm yên, tuyệt đối không được cử động". Nói xong Mã Dược đột nhiên quay người quát to: " Cú Đột đâu?" Cú Đột bước ra, hắn thản nhiên nói: " Có mạt tướng". Mã Dược trầm giọng nói: " Lập tức chạy tới bản doanh Hà Sáo, đưa đại phu nhân tới Trường An". Cú Đột lạnh lùng nói: " Tuân lệnh". " Nhớ kỹ!" Mã Dược lớn tiếng dặn dò. " Nhất định phải nhanh chóng. Chạy tới bản doanh với tốc độ nhanh nhất". " Tuân lệnh". Cú Đột trả lời rồi hắn giục nhựa chạy đi. Mã Dược quay đầu hắn nhìn Giả Hủ ở bên cạnh nói: " Văn Hoà, lập tức phái người đi tìm lang trung trong phạm vi ba trăm dặm xung quanh thành Trường An tới đây (Dù Mã Dược đã di dân nhưng vẫn có nhiều dân chúng trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc tránh bị lùng bắt nên ở vùng phụ cận Trường An vẫn có dân chúng sinh sống). Tất cả phải nghĩ biện pháp ổn định tình hình của Cao Thuận. Ngươi hãy nói cho bọn họ biết nếu như không giữ được tính mạng của Cao Thuận, Lão tử ta sẽ tru diệt cửu tộc của chúng". Đại tướng tâm phúc bị trọng thương, tàn phế. Mưu sĩ tâm phúc chết thảm. Nỗi bi thương lớn lao này làm cho Mã Dược phần nào mất đi lý trí. Giả Hủ rất muốn khuyên nhủ Mã Dược một hai câu nhưng môi hắn mấp máy mấy lần vẫn không nói được gì. Lúc này Mã Dược đã như một ngọn núi lửa đang phun trào. Bất kỳ ai đứng ra khuyên can chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Đợi khi Giả Hủ rời đi, Mã Dược lại nói theo thói quen: " Công Tắc, lập tức phái người tới gặp Thái Thú Vũ Đô Đoàn …". Mã Dược nói được nửa cầu thì đột nhiên dừng lại. Sắc mặt hắn trở nên cứng đơ, rồi trở nên tái mét. Các chư tướng xung quanh không nhẫn nhịn được đều quay người đi, ai nấy cũng lộ vẻ bi thương. Không khí lúc này khá nặng nề. Mã Dược đột nhiên quay đầu nhìn cái cáng trong tay hai tên lính, nằm trên cáng đương nhiên là thi thể lạnh băng của Quách Đồ. " Chúa công". Một viên nha tướng đột nhiên bước nhanh tới. Trong tay hắn là một cái khay. Hắn trịnh trọng bưng tới trước mặt Mã Dược. Trên khay trùm một miếng vải trắng mỏng, máu tươi vẫn rỉ ra mặt tấm vải trắng. Mã Dược nhấc tấm vải trắng ra, trên mặt khay đương nhiên là một cái đầu lâu vẫn đang rỉ máu. Hai mắt của đầu lâu trợn lên, mặt mày dữ tợn. Đó chính là đầu lâu của Trương Phi. " Trương Phi" Trong mắt Mã Dược lập tức hiện lên một ánh sáng dìu dịu nhưng lạnh như băng. Hắn gằn giọng nói từng từ một: " Lập tức chuyển đầu của Trương Phi tới Lạc Dương, còn nữa chuyển cáo Lưu Bị. Trong mười ngày nữa chúng ta sẽ bao vây Lạc Dương. Chiếm thành, gà chó không lưu". Viên nha tướng quỳ xuống, hùng hồn nói: " Mạt tướng tuân lệnh", Mã Dược đột nhiên quay người lạnh lùng nói: "Pháp Chân". Thái Thú Trương Dịch là Pháp Chân cũng hộ tống Mã Dược tới Trường An (Pháp Chân là ông nội Pháp Chính) vội bước lên hai bước nói: " Chúa công có gì phân phó". Mã Dược nói: " Dùng tin cấp báo tám trăm dặm báo cho Thái Thú Vũ Đô Đoàn Ổi, Đô Uý Dương Phụng lập tức chỉ huy binh mã tới Trường An. Nếu như trong vòng ba ngày chưa tới Trường An, bản tướng quân tuyệt đối sẽ không nương tay". Pháp Chân cuống quít nói: " Hạ quan lĩnh mệnh". " Phó Tiếp." " Có hạ quan". " Ngay lập tức chạy tới Bắc Địa mời Thư Thụ tiên sinh tới Lũng huyện chủ trì đại cục Lương Châu. Còn nữa thông báo cho tướng quân Mã Đằng tụ tập quân đội mười quận Lương Châu lập tức tiến tới Trường An hội quân". " Hạ quan lĩnh mệnh". " Mã Siêu!". " Huynh trưởng có gì phân phó?" " Dùng cấp báo tám trăm dặm thông báo cho Trưởng Sử Tây Vực Vương Uyên (đã đầu hàng, vẫn được Mã Dược bổ nhiệm làm Trưởng Sử Tây Vực) tập hợp Hồ kỵ Xa Xư quốc và ba mươi sáu thuộc quốc Tây Vực, trong vòng hai tháng phải tiến tới Trường An". " Tiểu đệ lĩnh mệnh" " Hứa Chử!" " Có mạt tướng". " Chỉ huy ba ngàn thiết kỵ lập tức quay về bản doanh. Áp tải lương thực tới Trường An". " Mạt tướng tuân lệnh". " Phương Duyệt, Từ Hoảng". " Có mạt tướng". " Đảm nhiệm chính, phó tiên phong lập tức dẫn tám ngàn thiết kỵ đánh tới Hàm Cốc quan, ép buộc trấn thủ Hàm Cốc Triệu Sầm đầu hàng. Nếu hắn không đầu hàng …" Mã Dược dừng lại, trong mắt hắn hiện lên sự lạnh lùng làm người khác phải run sợ. Hắn nói từng từ một: " Hãy san bằng quan ải. Người, vật cũng không lưu lại". " Tuân lệnh". Sau khi phân phái xong các chư tướng đều lĩnh mệnh rời đi. Lúc này Mã Dược mới hít một hơi thật sâu. Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm chưa từng có. Không phải Mã Dược cũng không biết hậu quả của việc khởi binh tấn công Lac Dương lúc này. Việc hắn điều binh khiển tướng, điều như toàn bộ quân đội các nơi tới Trường An chính là chuẩn bị cho trận quyết chiến sắp tới. Tiêu diệt Lưu Bị, chiếm Lạc Dương Mã Dược đã rơi vào thế đối đầu với quân phiệt Quan Đông, thậm chí là sự thảo phạt của chư hầu thiên hạ. Đây sẽ là cuộc quyết chiến chưa ừng có từ trước tới nay. Nếu như đánh thắng Mã đồ phu sẽ có được cả thiên hạ. Nếu như thất bại, có lẽ Mã đồ phu sẽ mất tất cả. Quan Trung, Lương Châu, thậm chí cả lão doanh Hà Sáo đều mất hết. Đây là cuộc đánh bạc vô tiền khoáng hậu nhưng nó thực sự không phải là ý định ban đầu của Mã đồ phu. nguồn TruyenFull.vn Thế nhưng cho dù cuối cùng phải chạy ra thảo nguyên làm Mã tặc, Mã đồ phu cũng quyết định đánh một trận quyết chiến kinh thiên động địa này. Tất cả không vì cái gì khác, chỉ vì cái chết của Quách Đồ và Cao Thuận bị trọng thương. Có lẽ sẽ có người cười Mã Dược ngu, Mã Dược điên nhưng kỳ thật suy nghĩ của Mã Dược rất giống với của Tào Tháo. Cả hai đều được coi là hùng tài đại lược, có thể nói là kiêu hùng. Trong tuyệt đại đa số bọn họ đều cố gắng giữ vững lý trí nhưng không có nghĩa bọn họ không có điểm cấm kỵ. Bọn họ cũng có điểm cấm kỵ. Một khi bị người khác chạm tới thì sẽ điên cuồng báo thù. Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm thì mới là người sâu sắc. … Kế huyện, phủ quan của Công Tôn Toản.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]