Trước trận Bạch mã Nghĩa Tòng. " Hả?" Trong mắt Triệu Vân hiện lên sự kinh ngạc. Rõ ràng Tiên Đăng doanh không phải đã thất bại. Rõ ràng là chúng chủ động rút lui. Tại sao vậy? Chẳng lẽ chúng có quỷ kế gì? Trung quân Tiên Đăng doanh. " Ngu ngốc. Tưởng ta rút lui sao!" Trong mắt Cúc Nghĩa hiện lên sát khí, hắn lại gào lên: " Cự nỗ binh … đột kích". " Hống!" " Hống!" " Hống!" Đột nhiên trong lúc đó hàng dãy quân cự nỗ bỗng hiện lên trước trận của quân Bạch mã Nghĩa Tòng theo hướng đột kích chính diện. Quân cự nỗ gào thét lập thành thế trận sẵn sàng đón đánh quân Bạch mã Nghĩa Tòng của Triệu Vân. " Hả, cái gì?" Triệu Vân giật mình kinh hãi. Hắn chỉ thẳng Ngân Thương lên trời, hét lớn đến khản cả giọng: " Đình chỉ đột kích. Lập tức rút lui, rút lui". Tuy nhiên tất cả đã muộn. Cùng với hàng loạt âm thanh chói tai vang lên. Một màn tên nỏ dày đặc như mưa bắn chụm bay lên như tia chớp. Trong nháy mắt có mấy trăm kỵ mã Nghĩa Tòng xoay người ngã xuống. Khi ngã xuống đất chúng không có bất kỳ cử động nào, giãy giụa càng không có những tiếng kêu la không ngừng. Cũng không có tiếng ngựa hí, tiếng người gào thét như hai bên quân đối địch với nhau lúc trước. Trên chiến trường lúc này có vẻ yên tĩnh một cách quỷ dị thế nhưng tốc độ thu hoạch nhân mạng lại hoàn toàn không kém hơn so với lúc trước. Điều duy nhất khác biệt là bên chết trận lúc này là tướng sĩ Bạch mã Nghĩa Tòng. " Đương đương..." Âm thanh va chạm vang lên không ngừng, Triệu Vân múa Ngân Thương như điện, hắn liên tục ngăn cản mười mũi tên nỏ nhưng hắn không thể ngăn cản mũi nỏ thứ mười một bắn chụm. Hàn quang loé lên trước nắt, Triệu Vân cảm thấy vai trái tê dần, hắn cả kinh cúi đầu nhìn. Một mũi linh vũ ngắn ngủn đã cắm vào ngực trái của hắn, đang khẽ rung rẩy. " Đáng hận". Triệu Vân khẽ gầm lên một tiếng, hắn vội vãn giục chiến mã quay về phía trận quân mình. " Giết giết giết.." Trong tiếng la hét như rời non lấp biển, hai cánh vu hồi của quân Bạch mã Nghĩa Tòng cuối cùng cũng đánh tới, thế nhưng sau đó là một một bức tường lửa cháy rừng rực chặn kín đường đột kích của chúng. vào thời khắc quyết định cuối cùng rốt cuộc quân Tiên Đăng doanh cũng nổi lửa đốt xe lương. Tướng sĩ Bạch mã Nghĩa Tòng căn bản không e ngại lửa thiêu đốt nhưng chiến mã của chúng lại e ngại lửa theo bản năng. Gần như ngay lập tức, thế trận kịch chiến trên chiến trường đã thay đổi. Thắng lợi vốn nằm trong tầm tay của quân Bạch mã Nghĩa Tòng nhưng lại đã bị đánh tơi bời, đại bại rút lui. Hai mũi vu hồi với sáu ngàn kỵ binh không đánh mà phải lui. Hai ngàn kỵ binh ở hướng chính diện gần như toàn quân bị tiêu diệt ngay cả chủ tướng Triệu Vân cũng bị trúng hai mũi cự nỗ. Trong lúc quay ngựa chạy về Triệu Vân đã trúng mũi nỏ thứ hai, thân mang trọng thương.. Trung quân Công Tôn Toản. " Thật đáng hận" Công Tôn Toản nắm chặt hai tay. Trong mắt hắn tựa như bốc hoả: " Tại sao lại như vậy? Tên Triệu Vân ngu ngốc này. Bạch mã Nghĩa Tòng là kỵ binh tinh nhuệ như thế mà lại đại bại. Hắn còn xứng đáng là tướng quân không? Hừ, ta xem ra hắn chỉ xứng đáng với chức tiểu giáo nho nhỏ". " Triệu Vân đã sai lầm" Quan Tĩnh vỗp trán rồi hắn thở dài nói: " Con người Cúc Nghĩa thực sự là rất trầm tĩnh, thâm sâu. Hai người quyết chiến căng thẳng như vậy hắn vẫn tuyệt đối không xuất quân cự nỗ. Chúng ta cứ tưởng vì đi tải lương hắn không mang theo quân cự nỗ. Không ngờ, thật sự không ngờ Cúc Nghĩa lại mang theo quân cự nỗ". " Cự nỗ! Cự nỗ? Cự nỗ thì đã sao nào?" Công Tôn Toản nghiến răng nói: " Bản tướng quân muốn nhìn xem dưới sự đột kích liên tục của bốn vạn quân kỵ binh Cúc Nghĩa có thể kiên trì tới bao giờ?" Quan Tĩnh vội khuyên nhủ: " Chúa công, Cúc Nghĩa tự nhiên lại đốt xe vận lương. Hiện tại lửa đang mạnh, chỉ e kỵ binh sẽ không có cách nào vượt qua bức tường lửa". Công Tôn Toản ngẩng đầu nhìn trời, hắn lãnh đạm nói: " Dù lửa cháy mạnh thế nào cũng có lúc tắt. Bản tướng quân muốn nhìn xem sau khi lửa tắt Cúc Nghĩa hắn lấy gì để chống lại đại quân U Yến của ta đột kích. Hừ". Trường An, phủ quan của Cao Thuận. Kể từ khi Quách Dĩ bị giết, hai vạn loạn quân Lương Châu đầu hàng. Thành Trường An lại rơi vào tay Mã Dược. Dù hai vạn loạn quân Lương Châu đã đầu hàng nhưng quân kỷ bại hoại, từ lâu đã rã rời nhưng bọn chúng đều là những lão binh dày dạn kinh nghiệm trên chiến trường. Bọn lão binh càn quấy này nếu như có thể thu phục bọn chúng, lại quản giáo chúng nghiêm ngặt chúng sẽ lại trở thành một đội quân hổ lang chi sư. Thế nhưng có thể để đám binh sĩ đó phục tùng cũng không phải là chuỵên dễ dàng. Cao Thuận tin tưởng hắn có thể biến đám quân ô hợp đó thành tinh binh nhưng bản thân hắn lại không tin tưởng bản thân mình có thể giáo huấn được đám loạn quân Lương Châu hỗn loạn này. Nhiệm vụ đó chỉ có người như Mã đồ phu mới có thể đảm nhiệm vì thế Cao Thuận chuyển tất cả hai vạn loạn quân Lương Châu kia ra bình nguyên Bắc Địa, tạm thời khai khẩn đất đai, sản xuất lương thực. Dưới ánh nến trong phòng, Quách Đồ, Lý Nho từ trong bóng tối xuất hiện. " Tướng quân, có tin tốt" Quách Đồ người chưa vào, giọng nói vui mừng đã tới: " Hàm Cốc quan có biến. Quan Đông có biến. Đã tới lúc chúa công của chúng ta giành lấy Lạc Dương, cơ hội đoạt Thiên tử rốt cuộc cũng đã tới". Cao Thuận đứng thẳng người dậy, hắn trầm tĩnh hỏi: " Quan Đông? Hàm Cốc? Đã xảy ra chuyện đại sự gì?" Quách Đồ vui mừng nói: " Thám mã phi báo, Thứ sử Từ Châu Đào Khiêm phái binh giết chết phụ thân của Duyện Châu Mục Tào Tháo. Tào Tháo khởi mười vạn đại quân đánh Từ Châu báo thù. Ngay khi Tào Tháo xuất quân thảo phạt Từ Châu. Thủ hạ của Tào Tháo, Thái Thú Trần Lưu là Trương Mạc cùng với mưu sĩ của Tào Tháo là Trần Cung đột nhiên làm phản, đón Thái Thú Hà Đông là Lữ Bố tiến vào Duyện Châu. Hiện tại khắp Trung Nguyên đã vô cùng hỗn loạn. Lý Nho nói tiếp: " Hiện tại Lạc Dương không có binh lực. Hơn nữa trong quân của Triệu Sầm ở Hàm Cốc quan không biết xảy ra chuyện gì đột nhiên xảy ra nội chiến. Hiện tại là cơ hội tốt nhất có thể cướp lấy Hàm Cốc quan. Thừa dịp quân phiệt Quan Đông đang hỗn chiến, không còn tâm trí quan tâm tới triều đình, nhân cơ hội này chúng ta tập kích chiếm lấy Lạc Dương". Quách Đồ phấn chấn nói: " Nếu như chúng ta có thể một trận tập kích chiếm được Lạc Dương, chúa công có thể nhân danh Thiên Tử sai khiến chư hầu lúc đó thì thế cục thiên hạ đã định". Cao Thuận do dự nói: " Nhưng Lưu Bị là Ti Đãi giáo uý, làm việc phân minh, cần cù tiết kiệm. Một lòng trung thành với hoàng thượng và Thái hậu, không thể so với quốc tặc Đổng Trác. Cho dù là trong triều đình hay kẻ sĩ trong thiên hạ, Lưu Bị đều có tiếng là người hiền đức. Nay quân ta tuỳ tiện hưng binh đòi thảo phạt, chỉ e người trong thiên hạ sẽ lên án chúng ta". " Muốn làm đại sự không được câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần có thể khống chế Thiên Tử trong tay, chúng ta còn sợ người trong thiên hạ nói này nói nọ sao?" Quách Đồ nói một hơi rồi dừng lại sau đó hắn kiên quyết nói: " Trước khi chúa công xuất chinh đã giao phó cho Đồ quyền gặp thời quyết đoán. Bây giờ chính là lúc như vậy. Xin mời tướng quân hãy khởi binh tiến đánh Lạc Dương". Cao Thuận bất đắc dĩ nói: " Nếu nói như thế, mạt tướng lĩnh mệnh". Bên ngoài Hàm Cốc quan. Trong vùng rừng rậm âm u. Trương Phi người đầy bụi đất từ trong một bụi cỏ đi ra, trên vai hắn vẫn còn vắt vẻo một con lợn rừng nhỏ. Hắn vừa len lỏi trong khu rừng rậm cạnh cách đá tìm đường đi vừa quay lại mắng xa xả: " Con bà nó. Nơi quỷ quái này thật là quỷ quái. Đi vòng vo mười ngày trời mà vẫn không thể thoát ra được". Trong rừng cây lay động. Thân hình cũng đầy bụi đất của Khôi Cố xuất hiện. Sau lưng Khôi Cố là mười mấy tên binh sĩ quần áo rách nát, sắc mặt mệt mỏi. Khôi Cố cười gượng nói: " Tam tướng quân, các huynh đệ thực sự là không đi nổi nữa. Không bằng chúng ta hãy nghỉ ngơi một lát ". " Mệt, mệt, mệt. Lúc nào cũng mệt. Các người đúng là đồ phế vật vô dụng" Trương Phi mắng. " Cứ đi một lúc rồi lại nghỉ như này thì đến bao giờ chúng ta mới ra khỏi nơi rừng rậm, thâm sơn cùng cốc này?" Trương Phi vừa mắng vừa ngồi xuống một tảng đá. Lại nói về bối cảnh thực sự của việc chạy trốn này. Vốn Trương Phi giả trang thành thân tín của Khôi Cố, tràn trộn thuận lợi vào bên trong Hàm Cốc quan. Hôm sau hắn lại thừa dịp Triệu Sầm triệu kiến Khôi Cố hắn đã trà trộn vào đại doanh của Triệu Sầm. Nhưng nào có ai ngờ khi tới trước đại trướng trung quân của Triệu Sầm hắn đột nhiên bị một tên thân binh của Triệu Sầm nhận ra. Kết quả là thất bại trong gang tấc. Chẳng những việc ám sát Triệu Sầm không thành ngược lại hắn lại bị đại quân của Triệu Sầm vây giết. Hơn một ngàn quân mã bản bộ của Khôi Cố cũng bị giết gần hết. Hai người mang theo vẻn vẹn hơn mười tên thân binh phá vây chạy vào trốn sâu trong rừng rậm. Kết quả là bị lạc đường, suốt mười ngày trời cũng không tìm thấy đường ra. Hiện tại cũng không biết đang ở chỗ nào. Trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi thì Khôi Cố đứng dậy đi vệ sinh. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com Chính trong lúc hắn đang khoan khoái giải quyết thì hắn vô tình liếc mắt thấy phía trước sơn cốc có một con đường thẳng tắp chạy ngang qua hắng mừng rỡ đang định hô hoán thì ánh mắt hắn đột nhiên nhìn thấy một đội quân đông nghịt đang hành quân trên quan đạo. Khôi Cố chăm chú quan sát hắn không dám lên tiếng nữa. " Tam tướng quân" Khôi Cố quay đầu lại nhìn vẻ bực bội của Trương Phi nói: " Tướng quân, mau tới đây". Trương Phi trừng mắt, lạnh lùng hỏi: " Có chuyện gì?" Khôi Cố vội nói: " Tướng quân nói nhỏ thôi". Trương Phi trừng mắt kinh ngạc hỏi: " Có chuyện gì?" Khôi Cố giơ tay chỉ về phía trước nói: " Tướng quân hãy nhìn xem". Trương Phi nhìn theo hướng tay chỉ của Khôi Cố. Trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện sát khí lạnh như băng. Hắn trầm giọng nói: " Quách Đồ? Mưu sĩ tâm phúc của Mã đồ phu!" " Cái gì?" Khôi Cố kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Quả nhiên hắn thấy có một ngọn núi hiểm trở. Trên đỉnh núi có một nhóm hơn mười người đang đứng, trong đó có hai bóng người là văn sĩ. Ống tay áo tung bay theo gió. Trong đó có một người dù có đốt thành tro Khôi Cố cũng nhận ra được. Người đó đương nhiên là quân sư Lý Nho của loạn quân Lương Châu. Người còn lại vóc dáng thon gầy, gương mặt thanh tú. Có lẽ đây chính là người Trương Phi đã gọi là Quách Đồ. Trương Phi nhìn thấy Quách Đồ có thể nói là đúng như cừu nhân tìm đỏ mắt không thấy. Trương Phi bị Mã đồ phu đánh cho chạy tứ tán, thất lạc với Lưu Bị, phải sau hai năm mới có thể đoàn tụ. Lúc đó Quách Đồ chính là mưu sĩ tâm phúc của Mã đồ phu. Trước đây không lâu chính Quách Đồ đã hại chết mưu sĩ tâm phúc của Lưu Bị là Giản Ung. Trường An cổ đạo Cao Thuận, Lý Nho và Quách Đồ leo lên trên ngọn núi cao hiểm trở ở bên phải quan đạo. Cao Thuận chỉ quan đạo thẳng tắp, chạy dài dưới chân nhìn Quách Đồ và Lý Nho nói: " Nếu như lần này tấn công Lạc Dương bất lợi, mạt tướng dự định thiết lập một quan ải phòng thủ ở chỗ này. Quân ta có thể đóng chặt cửa quan phòng thủ, đủ để ngăn chặn mười vạn hùng binh Quan Đông tấn công". Quách Đồ nói: " Nơi này trông giống một cái ao, cực kỳ hiểm yếu hay là gọi là Long quan đi." " Di quan?" Cao Thuận gật đầu nói: " Vậy cứ theo ý tiên sinh gọi là Long quan". Vào niên hiệu Kiến An, Tào Tháo vì chống lại quân Tây Lương của Mã Siêu tập kích đã xây dựng Di quan để phòng thủ, đồng thời đã bỏ Hàm Cốc quan. Lý Nho nói: " Nếu như có thể thuyết phục Triệu Sầm đầu hàng vậy việc xây dựng quan ải ở đây sẽ không còn cần thiết". Quách Đồ nói: " Nếu như Triệu Sầm thức thời đầu hàng là tốt nhất. Nếu như hắn không thức thời chúng ta không còn cách nào là phải đánh chiếm quan ải, giết hết bọn chúng sau đó quân tiên phong chúng ta thẳng tiến Lạc Dương, đánh chiếm thành, giết Lưu Bị".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]