Chương trước
Chương sau
Một đội quân kỷ luật nghiêm minh, tác phong ngoan cường phải có một thống soái chỉ huy thích hợp.
Mã đồ phu thân kinh bách chiến, chiến công hiển hách. Nếu như hiện tại hắn tự xưng là thiên hạ đệ nhị danh tướng, chắc chắn rằng sẽ không có ai dám tự xưng bản thân mình là thiên hạ đệ nhất danh tướng. Thế nhưng điều tiếc nuối chính là tư tưởng chiến thuật, tác phong trị quân đã định hình rất khó có thể thay đổi. Mà phong cách đó không phù hợp với tôn chỉ của đạo quân mới.
Vì thế Mã đồ phu trong tương lai phải tìm một thống soái xứng đáng cho quân đội mới của mình.
Cao Thuận, Từ Hoảng, Phương Duyệt đều là những viên Đại tướng có năng lực độc đáo riêng, bất kỳ ai cũng xứng đáng làm thống soái của đội quân đó. Thế nhưng điều đáng tiếc là không ai trong số mấy người đó mang họ Mã. Trong thời kỳ Hán mạt Tam Quốc, chính là thời kỳ hoành hành của các thế lực sĩ tộc, quý tộc. Để cho võ tướng khác họ đảm nhận chức vị thống soái ba quân tướng sĩ chính là điều không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù ba người Cao Thuận, Từ Hoảng, Phương Duyệt thực sự trung thành tận tâm với Mã Dược, không bao giờ hai lòng nhưng bọn họ chỉ có thể là bộ hạ. Nếu như để một trong số bọn họ trở thành thống soái của đại quân như vậy xung quanh vị trí thống soái sẽ xuất hiện quyền lợi và lợi ích khổng lồ. Quyền lực và lợi ích đó có còn song hành với lòng trung thành và tận tâm không?
Còn có lợi ích của nhóm người thân bên cạnh Mã Dược. Lợi ích của nhóm này mới là quan trọng trong thế lực Mã gia. Cứ coi như Mã Dược để một người trong ba người nhóm Cao Thuận làm thống soái đội quân mới. Liệu nhóm này có tin phục không? Có lẽ hiện tại nhóm người thân bên cạnh Mã Dược còn nhỏ bé, chưa đủ lực để chống lại nhưng trong tương lai thì sao?
Tới khi Mã Chinh, Mã Chiến trưởng thành, cùng với sự bành trướng thế lực của đám văn quan võ tướng, Mã Dược còn có thể chuyên quyền, độc đoán như bây giờ không? Người không nhìn xa trông rộng tất có hoạ gần. Mã Dược không thể không nghĩ tới tương lai sau này. Hiện tại không phải thời kỳ tám trăm lưu khấu chạy khắp Trung Nguyên, ăn bữa hôm lo bữa mai.
Vì thế thống soái chỉ huy quân đội mới phải mang họ Mã. Hơn nữa phải là người có ảnh hưởng lớn trong Mã gia.
Mã Chinh, Mã Chiến tuy là nam tử của Mã Dược nhưng cả hai vẫn còn nhỏ tuổi. Việc bồi dưỡng cả hai trở thành thống soái chỉ huy chỉ là chuyện của mấy chục năm sau.
Không thể nghi ngờ Mã Siêu chính là người thích hợp nhất để lựa chọn.
Mặc dù hiện tại Mã Siêu có vẻ non nớt nhưng Mã Dược tin tưởng chỉ cần chờ đợi một thời gian nữa thôi Mã Siêu sẽ trở thành một đại danh tướng. Trong lịch sử Mã Siêu vốn là một đại danh tướng nhưng thời vận không ủng hộ nên mới uất ức mà chết. Dù Mã Dược không hiểu lắm về thời kỳ Tam Quốc nhưng bởi vì cùng mang họ Mã nên hắn cũng hiểu biết một ít về sự tích cuộc đời Mã Siêu.
Vốn Mã Đằng cũng nằm trong nhóm đối tượng được lựa chọn nhưng vì năng lực có hạn. Hơn nữa hắn lại là trưởng bối của Mã Dược.
Mã Dược, Giả Hủ, Thư Thu và Quách Đồ thương nghị với nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bồi dưỡng Mã Siêu là vị thống soái quân đội mới của Mã gia.
Mã Dược đang bần thần suy nghĩ thì Mã Siêu đã giục ngựa tiến tới, hắn ôm quyền nói: " Siêu tham kiến huynh trưởng".
Mã Dược gật đầu, hắn trầm giọng nói: " Mã Siêu, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Mã Siêu cúi đầu, hắn nói khẽ: " Tiểu đệ biết tội".
" Không được bản tướng quân cho phép đã tự tiện dẫn quân ra trận, trong mắt ngươi không có quân kỷ, dù có chém đầu ngươi thị chúng cũng không có gì quá đáng" Mã Dược nói liền một hơi, sắc mặt hắn mới có chút hoà hoãn, hắn nói tiếp: "Thế nhưng niệm tình ngươi đại thắng quay về, giành được chiến công lớn nên sẽ không trách phạt nhưng cũng không phong thưởng, ngươi có phục không?"
Mã Siêu thản nhiên nói: " Phục!".
Mã Dược biết rõ hành động lần này sẽ cổ vũ cho bản tính kiêu căng của Mã Siêu nhưng hắn vẫn quyết định làm như vậy.
Điều này thực sự có nguyên nhân.
Nếu một khi đã quyết định để Mã Siêu là thống soái của quân đội mới. Mã Siêu phải có đủ năng lực của một thống soái hơn nữa hắn phải có tính cách của một thống soái. Năng lực chính là tố chất cần thiết. Tính cách mới thực sự là mị lực của một thống soái. Năng lực xuất chúng của Mã Siêu có thể biến hắn có đủ tư cách trở thành một thống soái trong khi đó chỉ có mị lực đặc biệt mới khiến Mã Siêu trở thành một thống soái xuất chúng.
Việc bồi đắp tính cách có thể nói còn khó khăn hơn rất nhiều so với việc truyền thụ võ nghệ và binh thư, chính vì thế nó càng cao quý hơn.
Bước đi đầu tiên này chính là bồi dưỡng Mã Siêu hành động theo ý mình tác phong hành động chuyên quyền, độc đoán. Làm theo ý mình và độc đoán.
Một tướng quân chưa hẳn đã là một danh tướng. Nếu như gặp chuyện không quyết đoán, sợ này sợ nọ tuyệt đối không thể nào trở thành một danh tướng. Có câu cửa miệng: " Một đứa bé ngoan sẽ không có tiền đồ" tương tự như thế một tướng quân không có cá tính không phải là một tướng quân tốt.
" Mã Siêu!"
" Có mạt tướng".
" Có dám chỉ huy đại quân, san phẳng Trí Kiến Lạc La bộ lạc không?"
"Có gì không dám?"
" Tốt" Mã Dược đột nhiên quay đầu lại nhìn Chu thương và các bộ Thiên Hộ, hắn lạnh lùng nói: " Chu Thương, các bộ Thiên Hộ nghe lệnh".
Chu Thương và tất cả các bộ Thiên Hộ giục ngựa tiến lên, dàn hàng ngang trước mặt Mã Dược, cùng đáp lại: " Có mạt tướng".
Mã Dược lạnh lùng nói: " Lập tức theo thiếu tướng quân xuất chinh, san phẳng bộ lạc Tiên Ti Trí Kiến Lạc La". Text được lấy tại truyentop.net
" Tuân lệnh!".
Chu Thương và các bộ Thiên Hộ ầm ầm trả lời, rồi tất tả như một cơn gió giục ngựa tới trước mặt Mã Siêu, ôm quyền lạnh lùng nói: " Mạt tướng phụng lệnh chúa công tới nghe lệnh sai khiến của thiếu tướng quân".
" Ừ, các chư tướng lĩnh đến trước trướng nghe điều động".
Mã Siêu khẽ gật đầu, trên gương mặt trẻ tuổi không có chút bối rối. Hắn thăng trướng điểm tướng của Mã Dược với tư thế vô cùng đĩnh đạc, tác phong nghiêm chỉnh như một tướng quân đã chinh chiến nhiều năm.

Bên bờ hồ Tây Hải, Vương Đình Nhật Luật Thôi Diễn bộ.
Nhật Luật Thôi Diễn vốn là liên minh của hai bộ lạc Tây bộ Tiên Ti độc lập. Mười năm trước Vương tử A Nhật Lặc của Nhật Luật bộ lạc cưới công chúa Sài Mộc Tắc của bộ lạc Thôi Diễn. Mùa đông năm ngoái Đại Vương của Nhật Luật và Thôi Diễn bộ lạc lần lượt mắc bệnh qua đời, A Nhật Lặc kế thừa Vương vị Nhật Luật bộ lạc bởi vì Đại Vương bộ lạc Thôi Diễn không có con nối dõi nên con rể A Nhật Lặc kế thừa Vương vị. Liên minh đại bộ lạc chính thức thống nhất thành bộ lạc Nhật Luật Thôi Diễn.
Lúc này thi thể của Đại Vương Nhật Trục Vương của bộ lạc Trí Kiến Lạc La đã được trang nghiêm đặt trong đại trướng của A Nhật Lặc. Nhật Luật Thôi Diễn Đại Vương A Nhật Lạc cùng các tiểu Vương, thủ lĩnh, các quý tộc tụ tập xung quanh thi thể của Nhật Trục Vương lắc đầu cảm thán, liên tục thở dài.
Nghĩ tới ngày trước Nhật Trục Vương anh hùng ra sao không ngờ bây giờ lại chết oan uổng thế này.
Hộ tống thi thể Nhật Trục Vương tới Tây Hải Vương Đình chính là vị thủ lĩnh đã tìm thấy sự sống trong cái chết. A Nhật Lặc nhìn chằm chằm vào vị thủ lĩnh đó hỏi: " Tại sao Nhật Trục Vương lại bị ngộ hại?"
Tên thủ lĩnh nói: " Bị quân Hán giết chết".
" Hán quân?" A Nhật Lặc lắp bắp hỏi: " Không phải quân Hán vẫn còn ở mãi tít chân núi Kê Kạc sao? Tại sao chúng lại đột nhiên đánh giết tới Bắc Hải Vương Đình?"
Tên thủ lĩnh nói: " Chủ lực quân Hán của Mã đồ phu thực sự vẫn còn ở chân núi Kê Lạc, tập kích Bắc Hải Vương Đình chỉ là một toán bốn, năm trăm Hán quân kỵ binh thôi".
" Ngươi nói cái gì?" A Nhật Lặc kinh hãi, hắn thất thanh hỏi: " Một toán kỵ binh Hán quân bốn, năm trăm quân tập kích Bắc Hải Vương Đình mà có thể giết chết Nhật Trục Vương ư?"
" Điều này có thể sao?"
´Thiết Vệ Vương Đình của bộ lạc Trí Kiến Lạc La đâu?'
" Quả thực không thể tin được".
A Nhật Lặc vừa nói xong các tiểu vương, thủ lĩnh, quý tộc bàn tán xôn xao. A Nhật Lặc vung tay ý bảo mọi người yên lặng rồi hắn nhìn vị thủ lĩnh đó nói: " Điều ngươi nói có phải sự thật không?"
" Hoàn toàn là sự thực" Tên thủ lĩnh đó trong lòng vẫn còn run sợ nói: " Thực sự chỉ là một toán kỵ binh Hán quân nhưng chúng là một lũ ma quỷ. Bọn chúng mặc áo giáp đen, đầu đội mũ sắt vô cùng dữ tợn. Chúng nhanh nhẹn như gió lốc. Thoáng chốc chúng đã chọc thủng kỵ trận của Thiết Vệ, xuất hiện trước mặt Đại Vương. Đại Vương và các thủ lĩnh bộ lạc không kịp đề phòng, tất cả đều chết trận".
A Nhật Lặc trầm giọng nói: " Chỉ có ngươi trốn thoát?"
Tên thủ lĩnh buồn rầu gật đầu.
A Nhật Lặc hít một hơi thật sâu rồi hắn hỏi: " Vậy rốt cuộc toán quân đó như thế nào?'
Tên thủ lĩnh lắc đầu đáp: " Chỉ biết chủ tướng của đám quân Hán đó gọi là Mã Siêu".
" Mã Siêu! Mã Siêu! Mã Siêu!" A Nhật Lặc kêu lên ba tiếng sắc mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm trọng hắn nhìn các quý tộc Tiên Ti lo lắng nói: " Chư vị, xin hãy nhớ kỹ cái tên này. Hiện tại hắn cũng như Mã đồ phu đã trở thành kẻ thù đáng sợ nhất, hung tàn nhất của người Tiên Ti chúng ta".

Trường An, phủ của Quách Dĩ.
Sắc mặt Quách Dĩ âm trầm hắn nhìn Lý Nho hỏi: " Văn Tu, nghe nói ngươi chế nhạo sứ giả của Ti Đãi Giáo uý Lưu Bị phái tới một trận, đuổi ra khỏi phủ, lại lấy đại lễ khoản đãi đặc sứ của Mã đồ phu. Việc này có không?"
Lý Nho nói: " Không sai, có việc đó".
Quách Dĩ cau mày nói: " Văn Tu, ngươi đang tính toán cái gì? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn bản tướng quân tới nương tựa Mã đồ phu?"
Lý Nho hỏi ngược lại: " Chẳng lẽ tướng quân muốn đầu quân cho Lưu Bị?"
Quách Dĩ nói: " Đầu quân cho Lưu Bị có khi tốt hơn nhiều so với đầu quân cho Mã đồ phu. Mã đồ phu binh hùng tướng mạnh. Mã Đằng, Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoảng, Giả Hủ, Quách Đồ mấy người đó không phải là đèn dầu đã cạn, ta và ngươi chưa chắc đã được trọng dụng. Nhưng với Lưu Bị thì không thế. Hiện tại Lưu Bị chỉ có mấy trăm quân mã, Quan, Trương nhị tướng. Nếu ta và ngươi tới đầu quân cho hắn, chắc chắn sẽ được trọng dụng. Tiên sinh nghĩ sao?"
Lý Nho nói: " Tướng quân sai lầm rồi".
Quách Dĩ nói: " Tại sao Văn Tu lại nói như vậy?"
Lý Nho nói: " Nếu như tới nương tựa nơi Mã đồ phu, ít nhất tướng quân còn có thể làm một chức tương đương với Thái Thú nhưng nếu tới đầu quân cho Lưu Bị, chỉ e sẽ lập tức mất mạng".
" Không thể nào?" Quách Dĩ không tin nói: " Bây giờ là lúc Lưu Bị cần dùng người. Hắn dám lấy tính mạng của bản tướng quân sao?"
Lý Nho cười nhạt hỏi: "Nếu tướng quân là Lưu Bị, Lưu Bị là tướng quân, tướng quân có dám đón nhận sự đầu hàng của Lưu Bị không?"
Quách Dĩ suy nghĩ một lát rồi biến sắc mặt.
Nếu như hai người đổi vị trí cho nhau, Quách Dĩ cũng thực sự không dám tiếp nhận sự đầu hàng của Lưu Bị bởi vì hiện tại Lưu Bị chỉ có mấy trăm binh mã, trong khi đó Quách Dĩ có hai vạn quân. Đó là thế chủ yếu, bộc cường (bộc = thủ hạ). Điều này cực kỳ nguy hiểm. Lưu Bị nhất định sẽ lo lắng Quách Dĩ chiếm đoạt mất địa vị của mình.
Thế nhưng Quách Dĩ vẫn không giải thích được, hắn hỏi: " Nếu đã như vậy tại sao Lưu Bị còn phái người tới chiêu hàng chúng ta?"
Lý Nho lãnh đạm nói: " Cái Lưu Bị cần là hai vạn quân của tướng quân chứ không phải tướng quân. Cho dù Lý Nho đầu hàng Lưu Bị, ít nhất còn được nhận một chức quan nhỏ bé nào đó còn tướng quân đầu hàng sẽ chỉ có một con đường chết. Tướng quân đừng cho Lý Nho khuyên tướng quân đầu hàng Mã đồ phu là có tư tâm. Tất cả đều là lo lắng cho tướng quân".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.