Tháng tư năm Kiến An thứ nhất thời Hán Hiến đế (tức năm một trăm tám tám). Mười vạn đại quân của Đổng Trác lập trại liên miên chừng hơn hai trăm dặm, thực là hùng tráng.
...
Đang lúc bàn kế tiến binh thì Thái Thú Hà Nội là Vương Khuông đứng dậy nói đầu tiên: " Ba quân không thể một ngày không có chủ tướng. Nếu muốn tiến binh, tất phải lập minh chủ để điều động ba quân, ước thúc các nơi, chẳng hay chư vị nghĩ như thế nào?"
Mọi người đều phụ họa theo.
Tào Tháo khẽ mỉm cười, bước ra khỏi hàng nói: " Chư vị có thể nghe Tháo nói một lời?"
Mọi người đều tập trung chú ý, yên lặng nghe Tào Thao nói. Duy chỉ có Thái Thú Bột Hải là Viên Thiệu hơi cau mày dáng điệu có vẻ rất không hài lòng đứng dậy nói: " Mạnh Đức, ta khởi binh cần vương là vì phò tá triều Hán chứ không phải là vì hưởng ứng lời hịch giết giặc của ngươi. Về điểm này mong rằng ngươi không nên hiểu lầm mới phải."
Tào Tháo cười ha hả một tràng, trong đôi mắt hẹp thoáng qua một vẻ xảo trá. Đối với dụng tâm của Viên Thiệu đã sớm hiểu tường tận. Viên Thiệu nóng lòng biểu lộ tâm ý như vậy chẳng qua là lo lắng Tào Tháo chiếm lấy ghế minh chủ mà ngồi thôi. Tào Tháo cũng không lập tức nói ra dụng tâm của Viên Thiệu mà chỉ chắp tay vái chào tất cả mọi người rồi nói: " Viên Bản Sơ bốn đời làm tam công, thuộc hạ đông đúc, lại là danh tướng nhà Hán, có thể làm minh chủ."
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625483/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.