Khi đám kỵ binh vẫn còn ở khá xa thì Túc Thạc đã sợ mất hồn mất vía rồi. Đám tàn binh bại tốt đột nhiên trở nên lộn xộn, sau đó la hét loạn xạ rồi chạy đi khắp mọi nơi. Túc Thạc hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy mấy trăm tinh binh đang chạy từ đường lớn đến.
Túc Thạc người mệt ngựa mỏi, vẫn chưa kịp giục ngựa chạy trốn đã bị đám tinh binh kia bao vây. Một viên võ tướng toàn thân mặc nhung phục đi từ trong đám binh lính kia ra kê thanh yêu đao sáng ngời lên cổ Túc Thạc vội vàng hỏi: " Hà Nam phủ doãn Mẫn Cống đến đây hộ giá, thánh giá ở đâu?"
Túc Thạc hồn bay phách lạc vội vàng lắp bắp đáp: " Đi ~~ đi mất rồi."
" Ừ?" Hà Nam phủ doãn Mẫn Cống lại hỏi: " Ngươi là người phương nào?"
Túc Thạc đáp: " Túc ~~ là Túc Thạc"
" Ừ, ngươi là Túc Thạc?"
Trong mắt Mẫn Cống lộ ra sát khí, vung đao chém xuống chặt đầu Túc Thạc, rồi treo tòng teng dưới cổ ngựa phi lên phía trước đến chỗ đám tàn binh bại tốt hô lớn: " Túc Thạc đã chết, đầu hàng được tha chết ~~ "
Đám tàn binh bại tốt không còn đường chạy vội vàng quì xuống ven đường dập đầu xin tha mạng. Mẫn Cống dừng lại hỏi thăm tung tích thiên tử. Từ trong miệng đám tàn quân thì dần dần được biết thiên tử không cẩn thận bị ngã từ trên lưng ngựa gẫy cả hai chân khó lòng đi lại. Hiện đang cùng Trần Lưu vương bị nguy khốn ở trong thôn bỏ hoang không xa phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625480/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.