Theo những câu truyện kể về con người thời tam quốc thì rất nhiều người coi trọng danh tiết còn hơn tính mạng. Nếu có thấy vật rơi ngoài đường thì họ cũng đường đường chính chính đi thẳng qua, dù chết cũng không chịu động vào. Mười người thì chín người như vậy.
Những người mà Cảnh Bỉ, Đổng Trác phái đi đều là những người cứng rắn mạnh mẽ, dù núi đao biển lửa cũng khó ngăn được họ, nhưng họ đều không qua được cửa ải danh tiết, họ đều thất bại thảm hại. Tiền nhân của ba mươi sáu tộc người Khương đã nhìn rõ nhược điểm của người Hán, nên đã đặt ra quy ước, mục đích là tránh để con cháu đời sau bị người Hán lợi dụng.
Nhưng mà, tiền nhân của ba mươi sáu tộc người Khương dù cố chấp, tính xa đến đâu cũng không thể ngờ được Mã Dược có thể vượt thời gian để đến thế giới này. Đối với người hiện đại mà nói danh tiết có đáng là gì. Mấy ngàn năm lịch sử, với vô số máu tanh, xương trắng đã chứng minh một quy luật thắng làm vua thua làm giặc!
Nếu như tính mạng mà mất đi thì làm sao có thể thành nghiệp lớn được.
Nghiệp lớn và danh tiết cái nào quan trọng hơn? Chỉ cần không phải quá ngu ngốc đều có thể lựa chọn dễ dàng.
Mã Dược đưa mắt nhìn sang Điển Vi, trầm giọng nói: " Điển Vi."
Điển Vi hiên ngang đáp: " Có mạt tướng."
Mã Dược đưa một ngón tay chỉ vào rừng rậm gần đó nói: " Sang phía kia chặt mấy sợi dây rừng lại đây."
" Tuân lệnh."
Điển Vi liền ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625468/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.