Chương trước
Chương sau
" Tướng quân ~~ "
Thám mã vừa dứt lời thì một con đường đang phóng như bay từ xa lại, trên lưng ngựa là một dũng sĩ Ô Hoàn ánh mắt dữ tợn, ngọn lửa căm giận bừng bừng trong mắt hắn, phi tới trước mặt Mã Dược hắn nhảy xuống ngựa quỳ rạp xuống nền đá xanh lạnh như băng lạnh lùng nói: " Tướng quân, xin hạ lệnh truy kích!"
Tên dũng sĩ Ô Hoàn này không phải ai khác chính là bách phu trưởng mới được Mã Dược phong chức Cú Đột.
Cú Đột vừa dứt lời lại có hơn mười bách phu trưởng giục ngựa phóng đến, họ đến trước mặt Mã Dược rồi nhất tề xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất kêu lớn: " Tướng quân, xin hạ lệnh truy kích đi."
" Xin hạ lệnh truy kích đi ~ "
" Thật đáng thương cho già trẻ cả nhà mạt tướng tất cả đều bị hại, ngay cả đứa con chín tuổi cũng không may mắn sống sót, hu hu."
" Tướng quân ~ "
" Tướng quân ~ "
" Tướng quân ~ "
Trong tiếng hối thúc của các tướng lĩnh Ô Hoàn thì hơn ngàn dũng sĩ Ô Hoàn đã ùn ùn kéo đến tập trung trước mảnh đất trống trước thành nội, hò hét phẫn nộ, tất cả đều cầu xin Mã Dược: " Tướng quân, xin hạ lệnh đi."
" Thương ~ "
Điển Vi " Hừ" lạnh một tiếng, rút đôi kích sau lưng ra, đập mạnh haia cây kích vào nhau,tiếng kim loại va vào nhau khiến các binh sĩ Ô Hoàn yên lặng dần, đợi khi các binh sĩ Ô Hoàn im hẳn Điển Vi mới nghiêm trang hét lên: " Các ngươi định làm gì, muốn làm phản phải không?"
Cú Đột dập mạnh đầu xuống nền đá xanh, phát ta những tiếng động rõ ràng, trán hắn đật xuống đất máu đã tràn ra rơi xuống nền đá, làm cho gướng mặt Cú Đột trông càng kinh khủng.
" Tướng quân, xin hạ lệnh đi ~~ "
Từ trong đám người hỗn loạn bước ra, Giả Hủ nhẹ nhàng vuối râu nói, miệng thoáng nét cười âm hiểm, đám người Ô Hoàn kia giống như đám củi đã khô giờ chỉ chờ chúa công thêm một mồi lửa nữa là hơn một vạn kỵ binh Ô Hoàn sẽ bùng cháy lên.
Lửa đỏ, chỉ có lửa đỏ chân chính mới có thể rèn được sắt tốt.
Mã Dược kéo Điển Vị lại, tiến lên đỡ Cú Đột lên vỗ vỗ lên bả vai Cú Đột, rồi không nói tiếng nào đi vào trong thành nội, chỉ lát sau, Mã Dược đã mặc giáp trụ đứng trên tường của thành nội, trong tiếng kim loại ma sát chói tai. Mã Dược chậm rãi rút kiếm.
Mấy ngàn ánh mắt của tướng sĩ Ô Hoàn nhanh chóng nhìn vào Mã Dược, tiếng reo hò như sấm đột nhiên dừng lại, khắp nơi im lặng như tờ, chỉ còn tiếng hít thở của tướng sĩ Ô Hoàn.
" Tên cẩu tặc Công Tôn Độ! Giết cả già trẻ trong thành, không bằng loài cầm thú! Bản tướng quân thề với trời đất, thề không đội trời chúng với tên cẩu tặc Công Tôn Độ! Dù chân trời góc biển cũng phải giết hắn! Bất kể ai giúp hắn cũng trở thành kẻ thù của bản tướng quân!" Mã Dược vung trường kiếm trong tay lên cao hét lớn: " Không giết Công Tôn Độ thề không làm người."
Mấy ngàn tướng sĩ Ô Hoàn phút chốc hò reo ầm ĩ như sấm nổ.
" Thề thần phục tướng quân" Cúa Đột cảm kích rơi nước mắt, ngửa mặt lên trời hét: " Vĩnh viễn không phản bội!" Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net
Mã Dược vun trương kiếm lên trước khan giọng hét: " Toàn quân xuất phát."
" Ngao ~~ "
Hơn vạn chiến sĩ Ô Hoàn đều tru lên như sói, nhảy lên ngựa phóng ra khỏi thành.
...
Ánh chiều tà như màu máu, gió thổi rát mặt, cả hoang nguyên trông thật thê lương.
Phía sau bọn Mã Dược là khoảng trống, Mã Dược dẫn hơn vạn khinh kỵ Ô Hoàn từ từ bày trận, giống như một đám sói nghiêm trang đứng trong tuyết lạnh, đôi mắt hờ hững, lạnh lùng nhìn ra xa.
Phía trước bọn họ mờ mờ có thể thấy được nội thành của vương quốc Cao Cú Lệ! Mã Dược quay đầu lại hung dữ cười một tiếng, ánh mặt trời phản chiếu trong con ngươi hắn như hai luồng sáng đỏ như máu, hơn vạn ánh mắt của chiến sĩ Ô Hoàn thoáng chốc nhìn chằm chằm vào hắn.
" Phá được thành trì, phóng túng ba ngàỳ! Dẫn đầu quân vào thành phong thiên hộ trưởng!"
" Ngao ô ~~ "
Mã Dược vừa dứt lời, một vạn khinh kỵ Ô Hoàn đã điên cuồng rống lên, tay vung đao, đôi mắt như cháy lên, giống như bầy sói đói ngửi thấy mùi máu tươi lộ ra cái miệng rộng với hàm răng lởm chởm.
Bộ binh " Tinh nhuệ" của Cao Cú Ly vương trang bị quá thô sơ, hơn nữa lại đánh đâu thua đó nên quân Liêu Đông bạc nhược căn bản là không cách nào ngăn cản đợt xung kích như dời non lấp biển của kỵ binh Ô Hoàn. Mắt thấy kỵ binh Ô Hoàn tựa như làn sóng cuồn cuộn tràn tới, binh lính liên quân hoàn toàn đánh mất ý chí chống cự liền quay người bỏ chạy.
Binh bại như núi lở.
" Đóng cửa thành, mau đóng cửa thành lại~~" Mắt thấy liên quân trước mặt đại bại đang chạy về, quốc vương Cao Cú Ly Bá Cố đứng ở trên lâu thành nhìn xem cuộc chiến giận dữ nghiến răng quát to đám tướng sĩ giữ thành: " Lũ ngu ngốc các người còn lo gì nữa, mau đóng cửa thành ~~ "
" Trình Đại vương, binh lính chúng ta còn chưa vào được thành!"
" Ngu xuẩn, nếu không đóng cửa thành thì không còn kịp rồi ~~ "
" Hưu ~~ "
" Ách ~ "
Bá Cố nói vừa dứt lời thì một tia sáng lạnh mang theo tiếng rít chói tai xé gió bay tới lạnh lùng đâm vào cổ họng của hắn. Thân hình cao gầy của Bá Cố giật mạnh, hai mắt bỗng trợn ngược chậm rãi cúi đầu xuống bỗng phát hiện cổ họng mình đã trúng một mũi tên nhọn hoắt. Chòm lông đuôi mũi tên đang run nhè nhẹ ~
"Á … ~ "
Thân hình Bá Cố giống như khúc gỗ bị chém lắc lư ngã xuống không một tiếng động. Có dòng máu đỏ sậm từ cổ của hắn chảy ra nhuộm đỏ những tảng đá xanh của tường thành.
" Không tốt ~~ Đại vương đã chết ~~ "
" Đại vương đã chết ~~ "
Tin Bá Cố trúng tên bỏ mình tựa như cơn lốc trong khoảnh khắc lan truyền khắp thành. Vương thành Cao Cú lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn xưa nay chưa từng có. Các đại thần rối loạn mất phương hướng, các tướng quân không ai phục ai, binh lính mất đi chỉ huy. Mọi thứ ~~ đều bao trùm trong sự rối loạn.
Ngoài thành, quân lính Cao Cú trốn về đang hò hét loạn xạ nhằm thẳng cửa thành dốc sức mà chạy. Theo sát đám quân Cao Cú Ly là kỵ binh Ô Hoàn như hổ lang đuổi theo. Không ngừng có binh lính Cao Cú Ly tụt lại ở phía sau kêu thảm ngã xuống dưới loan đao của kỵ binh Ô Hoàn. Sau đó bị vó ngựa mãnh liệt chạy qua mà bị dẫm nát thành bùn ~~
" Oanh ~~ "
Hơn vạn kỵ binh Ô Hoàn giống như thủy triều tràn vào trong thành, chạy dọc theo đường lớn hẻm nhỏ tản mát ra, ánh đao nhoang nhoáng, tiếng rên liên miên. Người Cao Cú Ly tay không tấc sắt nhanh chóng kêu thảm ngã xuống. Ngã vào những vũng máu. Cuộc chém giết tàn nhẫn đẫm máu ~~ rốt cục đã bắt đầu ~~
...
Ban đêm, đại điện trong cung Cao Cú Ly vương.
Mã Dược toàn thân thiết giáp ngăm đen đang ngạo nghễ ngồi chễm trệ ở chỗ vốn thuộc Cao Cú Ly vương. Một nữ nhân Cao Cú Ly vóc người xinh đẹp khiến kẻ khác phải nín thở ngồi bồi tiếp bên cạnh Mã Dược. Nữ nhân này tên là Ly Cơ, là phi tần được sủng ái nhất của Cao Cú Ly quốc vương Bá Cố. Từ khi thành bị phá, Bá Cố mất mạng thì Ly Cơ và tất cả nữ nhân trong cung theo lẽ thường đều trở thành nữ nhân của Mã Dược.
Trong tiếng bước chân hỗn độn, hơn trăm tên tướng lãnh Ô Hoàn từ bên ngoài đại điện hò hét loạn xạ tràn vào. Đi ngay đằng trước không ngờ lại là Cú Đột. Cú Đột bởi vì bắn một mũi tên giết chết Bá Cố, lại bắt sống Công Tôn Độ nên được Mã Dược đề bạt làm Thiên phu trưởng. Trong hơn trăm tướng lãnh Ô Hoàn chỉ có duy nhất một Thiên phu trưởng!
" Tham kiến tướng quân ~~ "
Hơn trăm tướng lãnh Ô Hoàn vào đại điện, đều quỳ xuống làm lễ ra mắt Mã Dược.
" Đứng cả lên đi." Mã Dược gật đầu xem như đáp lễ, sau đó vung tay lên lớn tiếng nói: " Dẫn tới!"
Trong tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, những bóng dáng duyên dáng lộn xộn xuất hiện. Hơn trăm nữ nhân Cao Cú Ly trẻ tuổi xinh đẹp đã bị áp giải tới, vừa xôn xao vừa đi vào đại điện, họ vừa dừng lại thì ánh mắt các tướng lĩnh Ô Hoàn đều nhìn chằm chằm vào họ! Cao Cú Ly so với Trung Nguyên văn minh thì đương nhiên ngu muội lạc hậu hơn nhiều. Cho dù đã là văn minh canh nông, nhưng về kiến trúc, hay quần áo thì so với mấy bộ tộc du mục như Ô Hoàn, Tiên Ti, Hung Nô vẫn còn tân tiến hơn nhiều.
Mã Dược nở một nụ cười tà ác lớn tiếng hỏi: " Các huynh đệ, đám nữ nhân này đẹp mắt không?"
Các tướng lĩnh Ô Hoàn rối rít trả lời: " Đẹp mắt, nhìn quá đẹp."
" Các ngươi thích không?"
"Thích ~~ "
" Muốn làm các nàng không?"
" Muốn!"
Tướng lãnh Ô Hoàn ầm ầm đáp lại, trong mắt toát ra sự chờ đợi nóng bỏng.
" Tốt ~" Mã Dược vung tay lên cao giọng nói: " Bản tướng quân phân chia, Thiên phu trưởng có thể chọn hai người xinh đẹp nhất. Đám nữ nhân còn lại, Bách phu trưởng công lớn thì chọn trước, mỗi người đều có phần ~~ "
" Ngao ~~ "
Hơn trăm tên tướng lãnh Ô Hoàn nhất thời tru lên như sói, trong con ngươi toát ra sự hưng phấn khó che đậy được.
Vốn bọn tướng lãnh Ô Hoàn bị buộc đến đại điện tham gia yến tiệc mừng công mà vẫn đầy bụng oán hận. Bởi vì chúng không thể cùng bọn lính thuộc hạ tiêu dao sung sướng. Nhưng bây giờ sự bất mãn này đã sớm tan thành mây khói. Ở trên đời này, còn có gì có thể so sánh với mỹ nữ, họ càng làm cho nam nhân điên cuồng hơn.
Chỉ chốc lát thời gian, hơn trăm nữ nhân Cao Cú xinh đẹp đã bị phân chia không sót người nào. Còn Cú Đột một người tự phân hai mỹ nữ, phải ôm trái ấp, trên dưới trong tay, hận không được đặt Cao Cú mỹ nữ xuống dưới người, ngay trong đại điện chinh chiến một phen. Nghĩ đến cảnh tuyệt vời đó mà mừng rỡ, mọi cơ thịt trên mặt đều cười rạng rỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.