"Đêm qua người nào tuần đêm?"
Thủ lĩnh bộ lạc Độc Cô Ưng bước ra khỏi hàng quý sát đất thấp giọng nói: "Thưa dại vương. Đêm qua là ta Độc Cô cùng thuộc hạ tuần đêm."
Khôi Đầu lạnh lung hỏi: "Vì sao không phái kị binh đi do thám?"
Độc Cô Ưng đáp: "Mạt tướng đã cho hơn trăm kỵ binh đi do thám."
"Nếu phái kỵ binh đi do thám, vì sao quân Hán đến gần mà không phát hiện ra?"
"Việc này ….."
"Rõ ràng là nói dối để chạy tội!" Khôi Đầu sắc mặt lạnh lung mắt lộ sát khí, trầm giọng nói: "Người đâu, đem kẻ này chém cho ta."
Lập tức có hai tên đao phủ Tiên Ti như hổ báo xông tới tóm lấy Độc Cô Ưng trên mặt đất, Độc Cô Ưng khẩn trương vội nói: "Đại vương, mạt tướng chính xác là có phải kỵ binh thám báo, đại vương mạt tướng bị oan."
Khôi Đầu không nhịn được phất phất tay, hai tên đao phủ liền lôi Độc Cô Ưng ra.
"Khiết Phấn huynh đệ, người cũng biết đêm qua đã phái kỵ binh do thám đi mà, ngươi hãy nói với đại vương đi, ta bị oan mà."
Độc Cô Ưng vội vàng, dùng ánh mắt van xin nhìn người anh em kết nghĩa Thác Bạt Khiết Phấn, Thác Bạt Khiết Phấn lộ ánh mắt không đành lòng nhưng làm bộ như không thấy, yên lặng đưa mắt nhìn nơi khác.
"Đại vương, đại vương ơi."
Độc Cô Ưng hét lên ai oán trong khi vẫn bị kéo đi xa dần. Chợt có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu mới được một nửa liền bị dừng lại đột ngột, rồi tất cả trở nên yên lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625352/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.