Chương trước
Chương sau
"Ái khanh mau bình thân." Trương Thuần trong lòng cực kỳ vui vẻ tiến lên đỡ Vương Chính hỏi: "Mọi việc đã sắp xếp ôn thỏa chưa?"
Vương Chính đáp: "Bệ hạ cứ an tâm, vi thần đã cho mai phục tại Liễu thành hai ngàn tinh binh, chỉ cần xe của Trương Cử đi qua lúc đó vạn mũi tên cùng bắn hán, không có chút sơ xảy nào đâu."
Trương Tuần nói: "Tốt lắm, tốt lắm."
Trữ huyền, đại sảnh phủ Phục Ba Tướng quân.
"Khà" Giả Hủ ngửa cổ uống cạn một chén mỹ tửu, gật gù khen: "Rượu ngon, rượu ngon! Hủ không ưu nữ sắc, không ham quyền thế. Chỉ thích uống các loại rượu quý thôi."
Dứt lời, Giả Hủ đưa tay định lấy bầu rượu nhưng bị Mã Dược nhanh tay dành trước.
"Mẹ nó, ngươi định uống sạch đấy à? Tốt xấu gì thì cũng để cho ta một ngụm chứ." Mã Dược đem bầu rượu rót vào chén nói: "Rượu ngon thì chỉ dùng để nhấm nháp thưởng thức, chứ uống như ngươi thật là lãng phí."
Giả Hủ cau mày nói: "Hoàng thượng ban cho mấy vò ngự tửu. Chúa công sao lại keo kiệt vậy?"
Mã Dược nói: "Uống nhiều rượu nữa sẽ say đấy, giữ tỉnh táo một chút đi."
Dứt lời, Mã Dược nâng chén uống một hơi cạn sạch chén rượu, Giả Hủ chậm rãi nói: "Chúa công, ăn uống đã no say nếu không còn việc gì nữa hạ quan xin phép cáo từ. Mấy hôm nay cưỡi ngựa liên tục thân thể hạ quan đã rã rời rồi."
Mã Dược ngoắc tay lại nói: "Đừng vội đi, ngồi xuống."
Gỉa Hủ Hỏi: "Có việc gì chăng?"
Mã Dược nói: "Tất nhiêt là có việc."
"Vậy lấy thêm một vò rượu nữa đến đây. Vừa uống vừa nói được không?"
Mã Dược trợn mắt nhìn chằm chằm Giả Hủ, trong quân thì Quản Hợi, Bùi Nguyên Thiệu đi theo Mã Dược sớm nhất được Mã Dược coi như anh em, Quản Hợi, Bùi Nguyên Thiệu bình thường cũng gọi thẳng tên tự của Mã Dược, người thân thiết như Chu Thương cũng không dám gọi thẳng tên của Mã Dược, như Điển Vi, Hứa Chử, Quách Đồ đều kính sợ Mã Dược đều không dám có ý nghĩ phạm thượng.
Nhưng người dám công khai ép buộc MãDược chỉ có mình Giả Hủ thôi.
"Hừ" Mã Dược bực bội lắc đầu rồi ngoắc tay: "Gọi người đem ngự tửu ra đây."
"Tuân lệnh. Chúa công." Điển Vi đáp rồi vác kích đi ra. Lạnh lùng nói: "Người đâu, lấy ngự tửu."
Giả Hủ vuốt râu ngồi xuống án đối diện với Mã Dược hỏi: "Chúa công, có chuyện gì thế?"
Mã Dược nói: "Vừa mới có tin người Ô Hoàn ở đại quận bị người Tiên Ti do Khuất Đột chỉ huy đánh bại, Phổ Phu Lô tử trận, đại tướng Hô Xích dẫn năm ngàn tàn binh đến Kế huyền đầu hàng Lưu Ngu rồi."
Giả Hủ trầm tư giây lát hơi biến sắc nói: "Chúa công, không ổn rồi, Lưu Ngu chỉ mượn cớ để gây sự với ta."
"Ừ."
"Chúa công cho kỵ binh cướp Kim Liên Xuyên, đem trâu ngựa dân chúng cướp được thưởng cho các thuộc hạ việc này đã khiến cho Lưu Ngu nổi giận! hiện Hô Xích cùng đường đầu hàng Lưu Ngu, người Ô Hoàn ở các quận ở U châu chia năm sẻ bảy, một phần là thuộc hạ của chúa công hoặc đi theo Công Tôn Toản hoặc đi theo Lưu Ngu, nếu Hủ đoán không sai, Lưu Ngu sẽ mượn cơ hội dâng biểu lên thiên tử, chia bớt quyền của chúa công! Đến lúc đó cho chúa công làm tả Ô Hoàn giáo úy, cho người khác làm hữu Ô Hoàn giáo úy, việc này rất bất lợi với chúa công."
"Hừ!"
"Vậy ta nên cho người tâm phúc mang hậu lễ đi trước về Lạc Dương hối lộ Hà Tiến, Trương Nhượng, Triệu Trung mấy người nói chúa công có công mở rộng biên cương phía bắc, người Tiên Ti nghe tiếng đã bỏ chạy, tất tiên tử cực kỳ hài lòng, Lưu Ngu tuy là trụ cột của hoàng thất muốn mượn cơ hội để sinh sự cũng đã muộn."
Trên đường nhỏ từ Phì Như đến Liễu thành, thiên tử nước Đại Yên Trương Cử đi đầu phía sau có Đại tướng quân Trương Thuần cùng năm ngàn ngự lâm quân bảo vệ. Đêm qua Trương Cử dưới sự bảo vệ của Trương Thuần nửa đêm phá vây chạy về hướng Liễu thành, Công Tôn Toản dẫn quân đuổi theo không ngừng, phản quân mười phần chết chín chỉ còn năm ngàn ngự lâm quân theo bên mình Trương Cử.
Phản quân chạy suốt cả ngày vừa mệt vừa đói, đến tối khó khăn lắm mới tới một hẻm núi hiểm trở.
Thấy địa thế hẻm núi phía trước hiểm trở Trương Cử kinh hãi hỏi Trương Thuần: "Đại tướng quân thế núi phía trước vô cùng hiểm trở. Nếu như có quan quân mai phục thì chúng ta không tránh khỏi chết, sao không đi đường vòng mà qua?"
Trương Thuần nói: "Bệ hạ không cân lo lắng, thần xin dẫn năm trăm tinh binh đi trước dò đường."
"Ôi". Trương Cử rất cảm động lắc đầu nói: "Trẫm với Đại tướng quân tình như tay chân thật không muốn thấy Đại tướng quân mạo hiểm, ta cứ đi đường vòng thôi."
Trương Thuần nói: "Vì bệ hạ, thần nguyện gan óc lầy đát cũng không tiếc."
Trương Cử nói: "Khanh đúng là một trung thần hiếm có."
Dứt lời, Trương Cử cởi áo choàng trên người xuống khoác lên vai Trương Thuần, Trương Thuần nhìn Trương Cử rồi chắp tay nhảy lên ngựa dẫn năm trăm tinh binh đi trước dẫn đường, Trương Cử dẫn đại quân đi sau, chỉ chốc lát đã vào trong hẻm núi, quân Trương Thuần đi trước đã ra khỏi hẻm núi.
Trương Cử đã cảm thấy yên tâm, thì hai bên sơn cốc đột nhiên vang lên tiếng tù hiệu tiếng hò reo dậy đất gỗ đá lăn xuống lấp kín đương xuất nhập hẻm núi, tên nỏ từ trên núi bắn xuống như mưa, dưới hẻm núi phản quân không có chỗ nấp từng đám từng đám ngã xuống.
Đáng thương thay thiên tử nước Đại Yên đăng cơ chưa được hai năm đã chết bởi loạn tiễn!
Trương Thuần dẫn năm trăm quân tiên phong đi trước, nghe thấy tiếng bắn giết trong hẻm núi mắt lộ vẻ lạnh lẽo, hô lớn: "Vương Chính ở đâu?"
"Đại tướng quân, Vương Chính ở chỗ này."
Vương Chính từ sau một tảng đá lớn nhô ra.
Trương Thuần vui mừng nói: "Việc thành rồi, toàn nhờ công của ái khanh cả."
"Thật không?"
Vương Chính cười nhạt, vung tay lên, vô số quan quân đột nhiên từ hai sườn núi xông ra cung tên tua tủa nhằm hướng Trương Thuần và năm trăm quân chĩa vào.
Trương Thuần thất kinh nói: "Vương Chính, ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì à?" Vương Chính cười lạnh nói: "Tất nhiên là lấy đầu ngươi rồi!"
"Ngươi." Trương Thuần giận dữ: "Ngươi dám phản bội bản tướng à?"
"Phản bội?" Vương Chính mỉm cười nói: "Bản quan là mệnh quan của triều đình đại Hán giết bọn phản loạn là chức trách của ta, sao lại nói đến hai chữ phản bội?"
"Ngươi ~ "
Trương Thuần còn muốn mắng nữa, nhưng Vương Chính không muốn nói nhiều vung tay lãnh đạm hạ lệnh: "Bắn tên".
Chỉ một thoáng loạn tiễn bắn xuống, Trương Thuần đã bị tên cắm khắp người tua tủa như con nhím.
Trữ huyền, phủ Phục Ba Tướng quân.
Đêm khuya tĩnh mịnh, Mã Dược đang ngồi trước án trầm tư, chợt có tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài đi vào.
Mã Dược đầu cũng không ngẩng lên hỏi: "Văn Hòa, đến rồi à?"
Giả Hủ ôm quyền đáp: "Giả Hủ tham kiến chúa công." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
"Ngồi đi."
Mã Dược đưa tay mời ngồi, Giả Hủ tùy tiện ngồi một chỗ bên dưới nhìn lên thấy Mã Dược nhíu chặt lông mày, thần sắc lo lắng, như có tâm sự gì liền hỏi: "Chúa công có chuyện gì khó nghĩ sao?"
Mã Dược nói: "Do thám báo về, Trương Thuần giết Trương Cử, môn khách Vương Chính lại giết Trương Thuần, Đại Yên lập quốc không tới hai năm đã chính thức diệt vong, hai tên Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên đang cử người đi gặp Lưu Ngu, chắc chắn đang muốn theo về dưới trướng Lưu Ngu."
Giả Hủ nói: "Ồ, đây quả là tin xấu, Lưu Ngu là kẻ cố chấp, bảo thủ, chúa công đem quân cướp Kim LIên Xuyên, trâu dê ngựa, dân chúng cướp được chia cho chúng thuộc hạ làm nô lệ, nên chúa công đã là cái gai trong mắt hắn. Lần này bình định phản loạn xong, Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên lại có theo hàng, Lưu Ngu có thể thẳng tay đối phó với chúa công rồi."
Mã Dược im lặng gật đầu, hắn chính đang lo lắng chuyện này, ban đầu không tiếc tặng nhiều lễ vật cho Hà Tiến, đòi Hà Tiến viết thư, những tưởng Lưu Ngu còn nể Hà Tiến phần nào, không ngờ Lưu Ngu chỉ biết có thiên tử, và triều đình đại Hán, không xem Hà Tiến vào đâu, thư của Hà Tiến cũng không thèm để ý.
Hô Xích dẫn quân chạy đến Kế huyền xin theo về lý đáng lẽ là chuyển cho Mã Dược chỉ huy. Mã Dược cho người đến đòi nhưng lại bị Lưu Ngu nghiêm khắc mắng mỏ rồi đuổi về.
Giả Hủ lại nói: "Nhưng chúa công cũng không cần quá lo, Lưu Ngu tuy có ý định gây bất lợi với chúa công nhưng cũng không dám ra mặt động thủ với tướng quân. Dù sao chúa công hiện vẫn là Phục Ba trung lang tướng, danh nghĩa vẫn còn, Lưu Ngu sẽ không dám khinh thường vọng động, nếu không đó là tội giết mệnh quan triều đình, tội như là tạo phản."
Mã Dược nói: "Vẫn còn chuyện khác, ngươi xem cái này."
Vừa nói Mã Dược vừa đưa một bức thư cho Giả Hủ xem: "Thám báo tại thành Lạc Dương cấp báo tám trăm dặm mật báo, thái sư Viên Phùng, thái phó Viên Ngỗi và tư đồ Hoàng Uyển đang bàn mưu diệt trừ thập thường thị lại đem ta,Đổng Trác, Tào Tháo vào cùng phe Yêm đảng, cũng nằm trong danh sách phải diệt trừ. Ngẫm lại cũng không khỏi nực cười gặp nhau ở Dĩnh Xuyên ta với Tào Tháo cón đánh nhau sống chết, nay lại cùng bị liệt vào phe Yêm đảng ha ha."
Giả Hủ đọc qua rồi suy ngĩ một chút lại hỏi: "Chúa công đang lo lắng Viên Phùng,Viên Ngỗi, Hoàng Uyển cùng Lưu Ngu đang chờ cơ hội để trong ngoài liên kết sao?"
Mã Dược cau mày nói: "Đó không phải chỉ là lo lắng mà đã thành sự thật rồi!"
Giả hủ nói: "Ồ?"
Mã Dược lại đem một phong thư khác đưa cho Giả Hủ nói: "Ngươi xem cái này đi."
Giả Hủ đưa tay nhận rồi chậm rãi mở ra, đọc lướt qua, cau mày trầm giọng nói: "Đây là thư Lưu Ngu gửi Viên Phùng phải không?"
"Ừ." Mã Dược nói: "Thám báo của ta giữa đường bắt được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.