Chương trước
Chương sau
"A!" Tiên Vu Phụ thất kinh, mắt hiện lên sự phấn khích, hắn hưng phấn nói: "Mã Dược tướng quân chỉ có bốn ngàn kỵ binh. Dám tập kích Kim Liên Xuyên ư?"
Diêm Nhu chau mày hỏi: "Khiên Chiêu đại nhân, Mã Dược vốn chỉ có hai ngàn quân kỵ mã, sao bây giờ lại có thêm hai ngàn thiết kỵ Ô Hoàn theo hắn?"
Câu hỏi đó đã nhắc nhở Lưu Ngu, hắn vội hỏi: "Không sai, tất cả các quận người Ô Hoàn đều làm phản. Chỉ còn có Ô Duyên bộ dưới trướng của Công Tôn Toản. Mã Dược là Hộ Ô Hoàn giáo úy chỉ là cái chức hữu danh vô thực. Tại sao kỵ binh Ô Hoàn lại theo hắn?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Khiên Chiêu hít một hơi rồi trả lời: " Chư vị đại nhân không biết chứ năm ngày trước bảy ngàn kỵ binh của Sở bộ Ô Hoàn đang ở Âm Phong Hạp Cốc đi tập kích quân của Khứ Cân Ngốc Luật. Quân hai bên hỗn chiến ác liệt. Khứ Cân Ngốc Luật chết tại trận, quân hai bên đánh nhau bất phân thắng bại. Lúc đó Mã Dược thống lĩnh hai ngàn tinh kỵ binh xuất trận. Bắt làm tù binh gần năm ngàn quân Tiên Ti và Ô Hoàn. Ba ngàn tù binh Tiên Ti bị Mã Dược thảm sát hết. Hai ngàn tù binh Ô Hoàn lại được Mã Dược thu nhận".
"Cái gì?" Tề Chu nghe vậy hít một hời hỏi lại: "Ba ngàn tù binh Tiên Ti bị giết hết. Mã Dược đúng là một tên đồ tể".
"Mã Dược vốn dĩ là một tên đồ tể" Lưu Bị không để mất thời cơ nói xen vào: "Chư vị đại nhân, con người Mã Dược tại hạ cũng biết một ít. Khi hắn thống lĩnh tám trăm lưu khấu tiến vào Dĩnh Xuyên, tại hạ đã giao chiến cùng hắn. Người này máu lạnh, giết người không ghê tay, lại biết dùng thủ đoạn để lung lạc lòng người".
Lưu Ngu cau mày lại. Ấn tượng ban đầu của hắn với Mã Dược không có gì. Hắn nghe Lưu Bị nói giọng khiêu khích như thế, hắn không nhịn được hỏi: "Huyền Đức nói thế là có ý gì?"
Lưu Bị lạnh lùng nói: "Đại nhân, Mã Dược là loại lang sói, dã tâm lớn. Nếu hắn ngồi ở ngôi cao sẽ là cái họa trong lòng của Đại Hán, không bằng hãy sớm diệt trừ hắn đi".
Lưu Ngu gật đầu. Hắn trầm tư suy nghĩ.
"Hưu ~~ "
Một mũi tên sắc bén như nanh sói rít lên bay tới.
"Phốc ~ "
Một tia máu bắn lên, mũi tên sắc bén xuyên qua cổ họng tên thám mã Hán quân. Thân thể tên thám mã Hán quân trên lưng ngựa run lên ngã nhào từ trên ngựa xuống đất. Chiến mã mất chủ hí lên mọt tiếng bi thương rồi điên cuồng chạy trong bóng đêm mù mịt.
"Tiểu nhân đuổi theo mang con ngựa trở lại".
Một tên hầu cận muốn đuổi theo. Kha Bỉ giơ cánh tay phải ngăn lại nói: "Không cần, chẳng cần một con ngựa làm gì, hiện chúng ta đang xâm nhập vào đất của người Hán, lúc nào cũng có thể gặp quân Hán, đừng có đuổi theo, tránh làm lộ hành tung mà hỏng đại sự."
"Dạ, thủ lĩnh."
Tên hầu cận dừng lại, thân thể thấp lùn của hắn lui lại núp vào trong bụi cỏ, một cơn gió mạnh thổi qua làm các bụi cỏ cao quá đầu người đổ dạp xuống để lộ ra một toán kỵ binh lớn khoảng chừng bốn, năm trăm quân. Cầm đầu là một người vóc dáng cao lớn, dung mạo khôi vĩ hiển nhiên đó chính là Kha Bỉ.
"Cách đát đát ~~ "
Tiếng vó ngựa dồn dập từ phía xa đưa lại, phá tan màn đêm u ám. Một kỵmã đang cỡi ngựa phóng như bay tới.
"Lọc cọc."
"Lọc cọc."
Tên kỵ mã phóng như bay tới cùng với âm thanh quỷ dị đáp lại. Kha Bỉ nghiêm mặt lại. hai tên hầu cận tâm phúc từ trong bụi cỏ tiến ra, chúng trầm giọng hỏi: "Ngột Lực Đột, thế nào?"
Tên Ngột Lực nhảy từ lưng ngựa xuống. Hắn nói: "Thủ lĩnh, không xong rồi".
"Sao?"
"Người Ô Hoàn đã di chuyển. Không để lại dấu vết gì".
"Cái gì?" Kha Bỉ thất thanh. Hắn vội hỏi: "Người Ô Hoàn nhập quan đã hai trăm năm, chưa từng di cư. Không thể nào, tuyệt không thể nào. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Ngột Lực Đột".
"Dạ,thủ lĩnh".
Ngột Lực Đột vội trả lời ròi hô mấy tên lính hầu đi theo rồi nhảy lên gựa gào thét phóng đi. Thoáng chốc đã khuất sau màn đêm.
Trữ huyện, giáo úy bộ người Ô Hoàn.
"Dát chi ~ dát chi ~ "
Tiếng quát chói tai vang lên, câu treo nặng nề hạ xuống, rồi có tiếng bước chân nặng nề bước trên cầu treo. Một bóng người cao lướn chạy qua cầu treo, trên một tháp canh trước cổng một cây đuốc đang cháy đùng đùng. Dưới ánh lửa đỏ tên quân Hán đứng canh nhìn rõ người vào, đôi mắt hiện rõ tia sùng kính.
Cao Thuận thân mặc trọng giáp, đầu đội mũ trụ. Cả người hắn mặc giáp nặng đến bốn, năm mươi cân. Hắn đứng nghiêm dưới bầu trời đêm, gió thổi mạnh gào rít, làm áo choàng của hắn bay phần phật.
"Ô ô ~~ "
Cao Thuận ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm. Hắn nói với mấy tên quân hiệu lệnh bên cạnh: "Nổi hiệu lệnh. Toàn quân tạp hợp".
"Dạ. Tướng quân!"
Mấy tên thổi kèo hiệu trả lời. Chúng giương cao sừng trâu, thổi hiệu lệnh, âm thanh sừng trâu nhanh chóng vang lên xé tan màn đêm tịch mịch. Quân doanh đang yên tĩnh bỗng thoáng chôc náo động cả lên. Tiếng chửi rủa, quát nạt, tiếng giáp trụ, thanh âm của binh khí rút ra khỏi vỏ nghe soàn soạt đan vào nhau tạo nên mọt mớ âm thanh hỗn độn. Ánh đuốc chiếu dọi như ban ngày. Có nhiều bóng người đi lại.
Trong thời gian uống cạn chung trà. Ở cửa bắc Trữ huyện đã tụ tập một toán quân Hán. Dưới ánh đuốc đỏ rực, lộ ra vẻ ngăm đen của trọng giáp, hàng loạt trường thương đâm thẳng lên trời cao, lưỡi mâu sắc bén phản xạ ánh đuốc phát ra ánh sáng chói mắt, khắp thành đã tràn ngập không khí chết chóc.
Tiếng bước chân vang lên, Quách Đồ, Liêu Hóa xuất hiện trước mặt Cao Thuận.
Cao Thuận chắp tay hướng Quách Đồ, Liêu Hóa. Hắn cất cao gọng nói: "Quách đại nhân, Liêu tướng quân. Xin mời quay lại".
Mặt Quách Đồ lạnh lùng. Hắn gật đầu, vuốt cằm, thở phào một cái rồi nói: "Cao Thuận, đi sớm, về sớm".
Cao Thuận nghiêm túc gật đầu, hắn trầm giọng nói: "Mạt tướng cáo từ."
Nói xong, không đợi Quách Đồ, Liêu Hóa trả lời, hắn xoay người bước đi. Trong bầu trời đêm u ám chợt vang lên tiếng quát lạnh lùng của Cao Thuận: "Toàn quân nghe lệnh, đi tới".
"Sát sát sát ~~ "
Trận thế nghiêm chỉnh của hơn ngàn Hán quân bỗng di chuyển đi về hướng tây nam. Trong chốc lát mảnh tối đen của thiết giáp biến mất trong màn đêm.
"Ồ" Liêu Hóa thở dài, chìa cách tay phải ra, tức giận nói: "Cao Thuận, hắn đúng là không có lúc nào nghỉ ngơi. Vừa giúp đám tân binh huấn luyện. Giờ lại dẫn chúng đi đánh sơn tặc. Chúng thật là xui xẻo".
Quách Đồ nở một nụ cười nhạt. Hắn trả lời: "Đó chính là phúc phận của bọn hắn".
"Nói thế cũng đúng" Liêu Hóa cảm khái nói: "Các huynh đệ nếu không gặp gỡ Chủ công, chỉ e đã trở thành bộ xương khô hết rồi".
Quách Đồ cau mày, mắt hắn hiện lên tia lạnh lẽo.
Liêu Hóa lại nói: "Đám tân binh ngày mai lúc hừng đông không biết còn bao nhiêu người sống sót trở về?"
Quách Đồ nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một đám sơn tặc thôi. Cao Thuận có thể xử lý chúng dễ như trở bàn tay, đây coi như là cơ hội rèn luyện binh lính, không thể có nhiều tổn thất được".
Liêu Hóa đạo nói: "Chỉ mong như thế".
Quách Đồ hỏi: "Liêu Hóa tướng quân, đã phái thám mã đi chưa?"
Liêu hóa đạo nói: "Yên tâm đi, Quách Đồ đại nhân. Mạt tướng đã phái đi hơn trăm kỵ mã thám báo,, trong phương viên hai trăm dặm quanh Trữ huyện, dù có bất kỳ động tĩnh nào, tuyệt đối không thể gạt được thám mã của ta."
Quách Đồ nói: " Hôm nay chủ công dẫn quân ra ngoài. Cao Thuận lại vừa dẫn quân đi phá sơn tặc. Trong thành chỉ còn năm trăm tinh binh. Binh ít, không thể bất cẩn được. Trữ huyện chính là căn cứ của chủ công. Nếu xảy ra chuyện gì. Hậu quả là không thể tưởng tượng nổi".
Liêu Hóa nói: "Quách Đồ đại nhân cứ yên tâm, chỉ cần còn Liêu Hóa ta thì sẽ không có chuyện gì xảy ra".
"Ừ" Quách Đồ thầm thở phào.
"Đầu lĩnh".
Bóng đêm u ám. Hơn mười kỵ binh phi nhi gió cuốn hướng tới bụi ỏ cao Kha Bỉ đang ẩn thân. Thanh âm hô hoán phá vỡ màn đêm tịch mịch.
"Dạ đúng là Ngột Lực Đột" Khả Bỉ đứng thẳng người lên trong bụi cỏ: "Ngột Lực Đột trở về!".
"Hí, hí, hí"
Tiếng ngựa hí lên dồn dập, hơn mười chiến mã đột nhiên xuất hiện, hai chân trước chiến mã dựng lên cao rồi dừng lại. Ngột Lực nhảy xuống ngựa. Hắn lau mồ hôi trán rồi nói với Kha Bỉ: "Thủ lĩnh, bọn tiểu nhân bắt được một người Hán".
Ánh mắt Kha Bỉ lạnh lẽo, hắn trầm giọng nói: " Dẫn tới".
Tiếng nói vừa rứt hai tên dũng sĩ Tiên Ti đã sốc nách một gã người Hán đi tới. Tới trước mặt Kha Bỉ cả hai ném mạnh tên người Hán xuống đất, tên người Hán sợ quá run lên cầm cập, miệng liên tục lảm nhảm: "Xin tha mạng, tha mạng".
Kha Bỉ rút thanh đao ra, kề lên cổ người Hán nọ. Hắn lãnh đạm nói: "Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó, nghe rõ không?"
Người Hán nọ quỳ lạy sát đất, miệng liên thanh nói: "Nghe rõ, nghe rõ".
"Được, giờ ta hỏi ngươi, người Ô Hoàn đã di chuyển đi đâu rồi?"
"Trữ huyện, đi tới Trữ huyện".
"Cái gì?"
Mắt Kha Bỉ long lên, người Hán nọ cuống quít nói: "Đi tới Trữ huyện".
"Trữ huyện?" Ánh mắt Kha Bỉ lạnh lẽo. Hắn trầm giọng nói: "Đại Hán hộ Ô Hoàn giáo úy bộ, tường thành bằng đất nung đúng không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.