"Ai ui, mẹ ơi" Trương Nhượng nhô lên khỏithành lầu, nhìn chung quanh một cái, bị cảnh trước mắt làm cho sợ run lên vội nhắm mắt rụt trở về, sắc mặt vốn hồng nhuận trong khoảnh khắc đã trắng bệch ra. Đám hoạn quan như Triệu Trung, Hạ Uẩn và Trương Nhượng đều là đám nhát gan, nhất là Tống Điển càng bị làm cho sợ đến cứng người, ngay cả nói cũng không nên lời. Bọn hoạn quan này bất học vô thuật, chỉ lo lấy lòng Hán Linh đế, dựa vừa sự cưng chiều của Hán Linh đế ở trong triều tác oai tác quái, lúc giết hại người khác ánh mắt cũng không nháy một cái nhưng hiện tại đến lúc gặp nạn, lập tức mềm như bún. Bọn họ chưa từng gặp qua cảnh tượng kinh khủng như thế. Hàng ngàn vạn cỗ thi thể ngoài thành trong khoảnh khắc hù dọa khiến bọn họ sợ mất mật. nguồn TruyenFull.vn Ngay cả quan quân tinh nhuệ nhất đế quốc Đại Hán cũng đều kết thúc như thế! "Sao, làm sao bây giờ?" Tống Điển lắp bắp hỏi: "Chúng mà kéo vào thành Lạc Dương, ta… chúng ta chỉ sợ cũng… cũng sẽ biến thành một cỗ thi thể, ách…" "Câm cái mồm chó của ngươi lại" Túc Thạc không vui hét lên, cắt đứt lời của Tống Điển. Trong các Thập thường thị cũng chỉ có Túc Thạc còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định, tay cầm bảo kiếm đứng nghiêm trên thành lâu. Dù sao hắn năm đó đã từng truy đuổi Tào Tiết, tru sát lão Đại tướng quân Đậu Vũ, hay từng gặp qua một ít tràng diện chiến tranh tàn khốc nên cũng không bị mấy ngàn cỗ thi thể ngoài thành nọ hù dọa. "Đây chỉ là đe dọa thôi, tặc khấu càng làm như vậy, lại càng nói rõ bọn họ sẽ không công thành, Lạc Dương sẽ vẫn bình yên. Triệu Trung quay lưng về phía ngoài thành, sắc mặt tái nhợt. Hàng ngàn thi thể quan quân ngoài thành khiến hắn hoảng sợ, run giọng nói: "Nhưng để tặc khấu cứ ung dung đi lại ngoài thành như vậy cũng không phải là chuyện hay. Nên nghĩ biện pháp đem bọn hung thần ác sát này đuổi đi, bằng không, đang đêm ngủ cũng bị kinh sợ, không cách nào sống được". Trương Nhượng hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Đây là vẫn lừa gạt Hoàng thượng, nếu là để Hoàng thượng biết được toàn quân quân đội trung ương đã bị tiêu diệt, tặc khấu nay đã vây khốn thành Lạc Dương thì còn không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Nếu Hoàng thượng có …, ách, không biết làm sao bây giờ?" Túc Thạc cau mày nói: "Hay ra lệnh cho Bảo Hồng, Phùng Phương (Tây Viên bát giáo úy) dẫn tân quân Tây Viên tấn công đuổi tặc khấu đi?" Trương Nhượng bất mãn nói: "Tân quân Tây Viên. Ngươi nhìn một đám tân binh này, chỉ sợ vừa thấy đám tặc khấu hung thần ác sát này, ngay cả đao cũng giơ không nổi, không cần người ta tới giết, chính mình đã rối loạn trước." Túc Thạc đưa mắt nhìn lại. Quả thật thấy sĩ tốt canh giữ ở thành trên lầu đều có vẻ sợ hãi, dù sao chỉ là đám tân binh mặc dù lúc thao diễn cũng ra dáng lắm nhưng nếu thật gặp gỡ tặc khấu hung thần ác sát, có lẽ là lập tức quay đầu bỏ chạy. Trương Nhượng thở dài, nói: "Hay thôi đi. Đừng ở chỗ này chờ đợi nữa, quay lại chỗ Hoàng thượng đi kẻo ngài không thấy chúng ta lại hỏi giờ hãy nghĩ xem nên báo cáo lại với Hoàng thượng thế nào, ài ~~ " Ngoài thành, đại doanh của Mã Dược. Bùi Nguyên Thiệu thần sắc nghiêm trang nhìn Mã Dược nói: "Bá Tề. Làm như vậy có phải là có chút hơi quá hay không? Vạn nhất quan quân trong thành bị dọa, cho là vô vọng cầu sinh. Khi đó rất có thể như chó cùng giứt dậu mà ngoan cường kháng cự. Rốt cuộc, cứ như vậy nếu phải công phá thành Lạc Dương, chúng ta cũng phải trả giá không nhỏ đâu". Công phá thành Lạc Dương. Mã Dược bĩu môi, khóe miệng hiện lên một tia cười tà ác, ánh mắt âm lãnh thản nhiên nhìn lướt ra ngoài cửa doanh trại. Nhìn thành Lạc Dương hùng vĩ xa xa qua hàng rào công sự. Quách Đồ thoáng nhìn Mã Dược một cái rồi nói với Bùi Nguyên Thiệu: "Bùi đầu lĩnh. Coi như dân chúng bên trong thành như thú cùng muốn đánh, coi như quan quân bên trong thành đánh nhưng những quan nhân, quý nhân cũng không muốn đánh, bởi vì như vậy thứ nhất là rất có thể có ngọc thạch câu phần, hắc hắc..." Có tiếng bước chân nặng nề vang lên, nhân ảnh Quản Hợi trông như thiết tháp từ ngoài trướng ngang nhiên tiến thẳng vào. "Bá Tề, ta trở về." "Ừ." Mã Dược gật đầu, hỏi, "Có tin tức ba lộ đại quân cần vương từ Hoằng Nông, Hà Đông, Hà Nội không?" Quản Hợi ngưng giọng nói: "Thưa Đại thủ lĩnh, thái thú Hoằng Nông Trương Tể, Thái Thú Hà Đông Dương Phụng dẫn theo hai ngàn quân đã vào tới Thằng Trì. Đại tướng tiên phong Từ Hoảng suất lĩnh tám trăm quân đã vào tới Tân An, Dĩ Đông. Thái Thú Hà Nội Vương Khuông suất lĩnh ba ngàn quân đã qua bờ nam sông Hoàng Hà vào tới Bình Âm. Hai lộ đại quân cùng tiến vào, hai ngày sau có thể hội sư dưới chân thành Lạc Dương". Mã Dược ánh mắt thoáng chốc giống như đao, nhìn vào bản đồ, lãnh đạm nói: "Quan quân trung ương đã bị tiêu diệt, nếu có thể kích phá thêm ba lộ đại quân cần vương Hoằng Nông, Hà Đông, Hà Nội, thế cục Lạc Dương tất nhiên lửa đổ thêm dầu, đến lúc đó Thập thường thị muốn giấu diếm sợ cũng không giấu diếm được. Chỉ cần Hán Linh đế biết được việc này, hắc hắc… đại thế có thể thành!" Quách Đồ đi tới tới trước mặt Mã Dược thấp giọng nói: "Đại đầu lĩnh. Ba lộ đại quân cần vương có chừng bảy ngàn người, có nên kích phá trước một lộ trong đó không?" Mã Dược thần sắc ngưng trọng gật đầu, trầm giọng nói: "Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa nghe lệnh!" Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa tiến lên trước một bước, dõng dạc nói: "Có mặt." "Lĩnh một ngàn quân, lưu thủ đại doanh." "Tuân mệnh." "Chu Thương nghe lệnh." Chu Thương cũng tiến lên trước một bước, trầm giọng nói: "Có mặt." "Lập tức chạy đến Hổ Lao quan, lệnh cho Cao Thuận suất quân đến Lạc Dương hội hợp. Hổ Lao quan đã không cần thủ nữa!" "Tuân mệnh." "À!?" Quách Đồ nghe vậy ánh mắt chợt lóe, chợt như có điều ngộ ra gật đầu. "Quản Hợi." Quản Hợi từ trong trướng chạy ra, lạnh lùng nói: "Có mặt" Mã Dược lãnh đạm nói: "Khẩn cấp điểm một ngàn tinh kỵ, theo bổn đại đầu lĩnh đánh vào Tân An, Thằng Trì, kích phá lưỡng đạo viện quân của Trương Tể, Dương Phụng!" "Tuân lệnh." "Hứa Chử." Hổ si hét lớn một tiếng, cũng tiến lên một bước, đứng nghiêm sau Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi dõng dạc nói: "Có mặt." "Suất lĩnh một trăm trọng giáp thiết kỵ làm tiên phong, đi trước mở đường!" "Tuân lệnh!" Chỉ chốc lát sau lúc, trong quân doanh tặc khấu tiếng còi lệnh liên tục cất lên. Một đội tiếp một đội kỵ binh lưu khấu theo đầu lĩnh ra khỏi doanh trại. Binh sỹ mặc phi giáp, lắp yên ngựa, rút mã đao ra khỏi vỏ, đút đầu thương vào bao, quân doanh vốn yên tĩnh chỉ một thoáng sau đã ầm tiếng ngựa hí người kêu, một mảnh bốc lên. Giả Hủ từ trong doanh trướng thò nửa cái đầu ra, thấy kỵ binh lưu khấu hùng dũng mãnh liệt xuất doanh như thủy triều thì không khỏi vừa sợ vừa nghi hoặc, khẩn trương quay vào trướng hỏi Lưu Nghiên: "Lưu tiểu thư, đại quân của Mã đại đầu lĩnh sao lại xuất động toàn bộ như vậy, chẳng lẽ không sợ quan quân thành Lạc Dương thừa dịp tới tấn công ư?" "Sẽ không đâu." Lưu Nghiên cười nhạt, đáp, "Mã Dược nói, quan quân thành Lạc Dương sớm đã bị hù dọa vỡ mật, bọn họ không dám ra khỏi thành tập kích đâu. "Ách " Giả Hủ hít thật sâu một hơi, không khỏi nhíu chặt màylại. "Nói nữa, nếu như quan quân trong thành có ra khỏi thành tập kích doanh trại thì cũng không sợ." "Ồ?" Giả Hủ nghe vậy thì thần sắc chấn động. Lưu Nghiên cười nhạt nói: "Bởi vì đại doanh còn có đầu lĩnh Liêu Hóa và một ngàn tinh binh trấn thủ. Nửa tháng trước ở Trường xã đánh một trận, Liêu Hóa đầu lĩnh từng suất lĩnh bốn ngàn tàn binh, ngạnh chiến ngăn trở tam lộ quan quân tinh nhuệ của Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung, Tào Tháo mãnh công hai ngày. Một ngàn tinh binh này đều là lão binh ác chiến còn sống, nào có sợ tân binh Tây Viên chưa từng ra chiến trường của thành Lạc Dương?" "Cái này". Giả Hủ đưa tay vuốt chòm râu, im lặng. ... Phía tây cách Lạc Dương năm mươi dặm, trên quan đạo quang đãng có một đội quan quân áo giáp uy nghiêm. Đây chính là Hoằng Nông Thái Thú Trương Tể, Hà Đông Thái Thú Dương Phụng tiếp lệnh thiên tử không dám chậm trễ, điều tinh binh trong quận đến cần vương. Hai đạo đại quân đến Thiểm Huyền thì hợp lại, thẳng tiến Thằng Trì, Tân An, đi một mạch đến thắng Lạc Dương. "Báo". Một con thám mã từ tiền phương khẩn cấp chạy đến, trên quan đạo bụi mù cuồn cuộn. Dương Phụng đang giục ngựa chậm rãi đi thản nhiên giơ tay phải lên cao, tên quan quân truyền lệnh đi sau hắn vội chạy về phía sau. Hiệu lệnh dừng quân vang lên thê lương. "Dừng lại, toàn quân ngừng tiến" Đại quân đang hành quân đột nhiên dừng lại, bốn ngàn tướng sĩ đứng nghiêm trên quan đạo, tạo thành một mảnh đen đặc, hoàn toàn không có một tiếng động, không khí đọng lại thành một mảnh rừng thương biển kích. "Báo". "Bẩm đại nhân, phía trước phát hiện đại đội kỵ quân của tặc khấu!" Dương Phụng cùng Trương Tể bên cạnh liếc nhìn nhau một cái, ngưng giọng hỏi: "Có bao nhiêu nhân mã?" "Chừng hơn một ngàn quân kỵ!" "Hơn một ngàn quân kỵ!" Dương Phụng thần sắc thoáng chốc trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn Hoằng Nông Thái Thú Trương Tể bên cạnh, hỏi: "Trương đại nhân, ý ngươi như thế nào?" Trương Tể cùng Dương Phụng giống nhau đều xuất thân từ quân ngũ, cũng từng thuộc biên chế quan quân Lương Châu, biết rõ lợi thế của quân kỵ tấn công trên bình nguyên mà bất lợi cho quân phòng ngự, nên trầm giọng nói: "Kỵ binh hành động nhanh chóng, tới lui như gió, chi bằng tìm nơi hiểm yếu để cố thủ, nếu tặc khấu công tới, khiến chúng mất đi lợi thế chiến mã, phá giặc dễ như trở bàn tay." Dương Phụng nhìn hai bên tả hữu phát giác bên trái có một tòa núi nhỏ, ngó thấy một bên quan đạo thế bằng phẳng. Ba mặt khác cao chót vót khó đi, bất lợi cho kỵ binh tấn công, bèn nhìn Trương Tể nói: "Không bằng lên núi cố thủ?" Trương Tể nói: "Dương đại nhân nói hợp ý ta". Dương, Trương hai đạo quân đội vừa mới vững chân trên ngọn núi nhỏ, phía trước đã vang lên một trận tiếng còi dài vang ra rất xa. Một mây đen dày đặc bay trên không trung, che mờ cả ánh mặt trời, thiên địa trong khoảnh khắc trở nên âm u, sát khí thê lương thoáng cái đã tràn ngập vô tận nơi hoang dã. Dương Phụng đứng nghiêm trên đỉnh núi, tay che mắt ngắm chân trời phía đông, đôi mắt mị mị thản nhiên mở ra, trong hai con ngươi đen nhánh toát ra hai đạo lãnh diễm sắc bén, nhìn Trương Tể bên cạnh nói: "Trương đại nhân, tặc khấu tới rồi " "Ừ!?" Trương Tể thần sắc khẽ động, quay đầu về phía chân trời đằng đông nhìn lại, cả vùng sơn cước vô tận kéo dài đến tận chân núi. Trên vùng đất hoang dã đầy một màu xanh lục, ở nơi rất xa căng mắt khó khăn lắm mới nhìn thấy có một đạo hắc tuyến nhàn nhạt đang hướng tới bên này chậm rãi chuyển động, chỉ trong vài nhịp hô hấp đạo hắc tuyến nọ đã to lên rất nhiều và cũng hướng về hai cánh kéo dài ra. Dương Phụng ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Từ Hoảng đâu?" "Có mạt tướng!" Một viên võ tướng hét lớn, hiên ngang bước ra, đứng nghiêm trước mặt Dương Phụng. Chỉ thấy một thân thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu. mặc cẩm bào, thập phần uy vũ! Dương Phụng trầm giọng nói: "Bày trận, chuẩn bị nghênh địch!" "Tuân lệnh!" Từ Hoảng hiên ngang ôm quyền vái chào, xoay người đi luôn. "Ngang ngang " "Ô ô " Tiếng còi lệnh thoáng chốc cất lên, được nghe còi lệnh, quan quân trên núi bắt đầu nhanh chóng kết trận, trọng binh đem trọng xa đẩy lên sườn núi, quay lại đầu đuôi tương liên, khó khăn lắm mới kết thành thành lũy tạm thời. Quan quân bộ tốt đứng sau thành lũy tạm vừa lập xong, kết thành bộ binh trận nghiêm cẩn, đem trường thương sắc bén xuyên qua khe hở giữa các xe lộ ra, tạo thành một bức tường kiên cố. Sau trận địa trường thương là một loạt đao thuẫn thủ cầm đại thuẫn mặc trọng giáp, phía sau cùng là đám cung tiễn thủ ánh mắt lạnh lùng. Quan quân trên núi vừa mới nhóm trận xong, đạo hắc tuyến phía xa xa mới còn nhìn thấy nhàn nhạt, trong khoảnh khắc đã phân tán thành một đội thiết kỵ điên cuồng chạy đến. Vó ngựa cuồng loạn vô tình nện lên mặt đất đầy màu xanh, cỏ nát bắn tung tóe, mưa bay đầy trời, bờm chiến mã phiêu đãng theo gió tựa như một trận ba đào (sóng lớn),mãnh liệt mênh mông cuồn cuộn mà tiến. Con ngươi Từ Hoảng thoáng chốc co rút lại, gắt gao nhìn kỵ trận tặc khấu trước mặt chằm chằm, nhất là cây huyết sắc đại kỳ đang đón gió bay phần phật. ... Trên quan đạo từ Lương Huyền về Lạc Dương. Bốn cỗ xe ngựa hoa lệ đang chậm rãi di chuyển, trên xe ngựa nạm vàng khảm ngân, lấy ngọc thạch làm trang sức. Trên xe điêu khắc đồ văn thải phượng tường thụy. Bạt căng bốn đều là màu vàng sáng. Theo luật Đại hán, chỉ có con cháu hoàng thất mới có thể sử dụng quy cách xe như thế. Cả đoàn xe và ngựa thong dong đi. Hơn mười tên Kim ngô vệ ngẩng đầu ưỡn ngực, thân mặc phi phong (áo khoác) màu vàng đi hai bên xe bảo vệ. Trên mũ giáp có đính một chùm tua đỏ phấp phới, rất là uy vũ. Trong xe ngựa đột nhiên vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng. Hai ngón tay tựa hai viên ngọc nhẹ nhành thò ra vén một góc màn xe ra. Tên thống lĩnh Kim ngô vệ đi theo không nhịn được khẽ liếc mắt một cái, một bóng người xinh đẹp mềm mại, má lúm đồng tiền yêu kiều thoáng chốc hiện lên. Trái tim viên Kim ngộ vệ nhảy lên kịch liệt, sau khi sửng sốt chốc lát thì nhanh chóng rời ánh mắt giục ngựa tránh ra, không dám nhìn thêm cái nữa. "Hi hi ~ " Trong xe ngựa vang lên một tiếng cười duyên thanh thúy. Mép rèm xe lại rơi xuống. "Đại nhân, trên núi phía trước có người." Một thanh âm cảnh giác đột nhiên vang lên khiến tên Thống lĩnh Kim Ngô Vệ, hắn hít thật sâu một hơi, cố gắng ép trái tim đang nhảy loạn xuống, ngẩng đầu nhìn lại. Phía trước khoảng ngàn bước có một tòa núi nhỏ, trên núi có một kỵ sĩ đứng đó như quỷ mị, tựa như một đầu ác lang nguy hiểm, cả người lóe ra khí tức âm lãnh. Tựa hồ là biết được đã bị phát hiện, tên kỵ sĩ kia chợt lóe lên đã ẩn vào sau lưng núi biến mất không thấy nữa. "Đại nhân, có phải mã tặc hay không?" Thống lĩnh Kim Ngô Vệ khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nơi đây cách Lạc Dương không đầy trăm dặm, là kinh kỳ dưới chân thiên tử, sao lại có mã tặc xuất hiện? Người chớ đa nghi. Đoàn xe tiếp tục đi tới, trời đã tối rồi, cần phải chạy về Lạc Dương ngay, nếu như làm ảnh hưởng đến hành trình của Công chúa, thì ai chịu trách nhiệm!" "Tuân lệnh!" ... Phía tây Lạc Dương năm mươi dặm. "Hu ~ " Mã Dược nhẹ nhàng dừng chiến mã lại, cánh tay phải thản nhiên giơ lên cao, Điển Vi đi sát theo sau, trong tay cầm cây huyết sắc đại kỳ nọ hướng lên không trung nặng nề phất một cái. Tiếng còi lệnh thê lương trầm thấp thoáng chốc hướng tiêu cất lên, kỵ binh lưu khấu đang mãnh liệt chạy phía trước rối rít chạy chậm lại đồng thời chậm rãi triển khai tản ra hai cánh, rốt cục dàn trận trước tòa núi nhỏ tầm một mũi tên. Trên tòa núi nhỏ, mấy trăm cái chiến xa nặng bày ngang sườn núi, tạo thành một chướng ngại khiến kỵ binh khó có thể vượt qua. Giữa mỗi hai cái chiến xa có chừa lại chỗ cho bộ binh ra vào, giữa các khe hở lộ ra trường thương sắc bén rậm rạp, tạo thành khu rừng thương đầy khí tức tử vong. Sau thế trận trọng xa thấp thoáng bóng tinh kỳ, thương kích như rừng, một đội quan quân uy nghiêm đứng đen đặc. Thấy quân trận của quan quân sâm nghiêm như thế, Mã Dược khẽ nhíu mày, trong con ngươi thoáng xẹt qua một tia băng hàn. Nhìn đội quan quân kia có chút không đơn giản. "Ngang ~~ " "Ô ~~ " Trên núi đột nhiên có tiếng còi hiệu trỗi lên, một số trọng xa được dời đi tạo thành một con đường, một viên trẻ tướng trẻ mặt như bạch ngọc, đỉnh đầu đội tử kim trùng thiên quan, tay cầm một cây lạn ngân thương xông thẳng xuống chân núi hung hăng giật dây cương thắng ngựa, chiến mã nhất thời hí dài một tiếng cả người dựng lên, có ý thị uy. Trong quan quân nhất thời vang lên tiếng ủng hộ điếc tai nhức óc. "Tây lương Trương Tú ở chỗ này, nghịch tặc Mã Dược mau tới nhận chết!" Quảng Hợi thốt nhiên giận dữ, cầm Lưu tinh chùy trong tay vung lên, hướng Mã Dược nói: "Bá Tề, để ta đi giết người này." Mã Dược gật đầu, Quảng Hợi thoáng chốc ánh mắt nổi lên hung lệ, hai chân hung hăng huých vào bụng ngữa, tuấn mã đất Tây Vực ngẩng đầu hí dài một tiếng, bốn vó vung lên cao. "Cáp ~ " "Hàng xích ~ " "Hô phốc ~ " Trong tiếng thở dốc trầm trọng, cánh mũi chiến mã thở phập phồng. "Cáp ~ " "Hô lỗ lỗ ~ " Trong tiếng thở thô trọng, thiết đề lướt qua, hất tung bùn và cỏ nát, tốc độ cực nhanh khiến cho bờm chiến mã bay lên phần phật, trông giống như hùng sư. "Cáp ~ " "Toa ~ " Quảng Hợi hét lớn một tiếng, thiết tí huy vũ, nắm chắc Lưu tinh chùy trong tay thản nhiên vung lên. Hàn mang màu đen lóe lên, Lưu tinh chùy trầm trọng lấy Quảng Hợi làm trung tâm gào thét, thiết chùy sắc bén rít lên xé rách không khí. Lưu tinh chùy phát ra trận trận tiếng rít chói tai, không khí chung quanh cũng bỗng nhiên trở nên ngưng trọng. "Cáp ~ " Thấy thanh thế của Quảng Hợi khiếp người như thế. Trương Tú không sợ hãi, vung thương lên nghênh tiếp, trong khoảnh khắc đó hai chiến mã cũng vọt qua nhau. "Hô ~ " "Đương" Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch hai con chiến mã đã vọt qua cạnh nhau, Quảng Hợi giục ngựa lao ra hơn mười bước khó khăn lắm mới kìm được cương, quay đầu lại chỉ thấy Trương Tú đang ôm ngân thương thua chạy lên núi. Tuy mới chỉ giao đấi một hiệp nhưng Trương Tú đã bị Quảng Hợi một chùy vô cùng bén nhọn đánh vỡ hổ khẩu (cổ tay),buồn bực thấy không địch lại chịu thua chạy quay về. "Thất phu muốn chạy ư. Lưu lại tính mệnh cho ta " Quảng Hợi không dễ dang buông tha, hét lớn một tiếng, giục ngựa vội đuổi theo. "Tặc khấu đừng vội càn rỡ, có mỗ tới!" Quảng Hợi đang giục ngựa đuổi theo bỗng nghe trên núi vang lên một tiếng hét như sấm, khiến cho màng nhĩ rung lên đau nhói. Quảng Hợi ánh mắt nhất thời ngưng trọng kìm ngựa cả kinh ngẩng đầu nhìn lên. Một viên Đại tướng từ trên đang phi nhanh xuống. Thiết đề vút lên, ngựa hí người rống, phủ nhận sắc bén phá không chém thẳng vào mặt Quảng Hợi. Quảng Hợi vội vàng cúi đầu, khó khăn lắm mới né được, dừng ngựa quay đầu lại lạnh lùng nói: "Người là ai?" "Mỗ là Hà Đông Từ Hoảng. " Nói đoạn Từ Hoảng liền giục ngựa lao tới, hàn quang lóe ra. Trong tay cầm khai sơn đại phủ toàn lực chém tới. "Nha hống ~ " Quảng Hợi hét to một tiếng, Lưu tinh chùy vung lên đánh tới, Từ Hoảng vung Khai sơn phủ lên, bóng phủ màu đen cùng ánh bạc chói mắt của chùy thoáng chốc hòa vào một chỗ. Tia lửa văng tóe ra khắp nơi, tiếng kim thiết va chạm kịch liệt thoáng chốc vang lên không ngừng. Khai sơn phủ của Từ Hoảng bị chặn lại nhưng Lưu tinh chùy trong tay Quảng Hợi bắn ngược trở về với tốc độ càng thêm kinh khủng, thậm chí khiến cả người Quảng Hợi từ trên lưng ngựa bị hất bắn ra, bay trên không trung mấy trượng rồi mới "bộp" một tiếng, té rớt trên mặt đất. Quảng Hợi mặt mũi đầy bụi lồm cồm bò dậy, bên tai chợt vang lên tiếng vó ngựa kịch liệt, cả kinh quay đầu thì thấy Từ Hoảng đã giục ngựa giết tới. Khai sơn phủ nặng nề rít gió lạnh như băng trảm xuống. "Ngao ~~ " Quảng Hợi tru lên như sói một tiếng, thân hình như thiết tháp đột nhiên đứng bật dậy. Hai chân cường tráng dùng sức đẩy một cái, cả người giống như con đại xà dán mặt xuống đất trườn đi mấy trượng, khó khăn lắm mới tránh khỏi. Nhưng cũng không đợi cho hắn bò dậy, Từ Hoảng lại giục ngựa lao tới, muốn lấy tánh mạng Quảng Hợi. "Sa ~ " Khai sơn phủ của Từ Hoảng lại trảm xuống, chém thẳng vào gáy Quảng Hợi. Quảng Hợi tránh cũng không thể tránh được liền tru lên như sói một tiếng. hoành thân đem xích sắt che trên đỉnh đầu, ý muốn ngạnh tiếp một phủ có thể khai sơn phá thạch của Từ Hoảng! Con ngươi của Từ Hoảng thoáng chốc lạnh lẽo, khóe miệng khẽ lộ ra một tia cười lạnh như băng, thật là châu chấu đá xe, có thể nói là tự chuốc lấy diệt vong. "Hưu ~ " Khai sơn phủ trầm trọng sắp bổ trúng ót Quảng Hợi thì bên tai Từ Hoảng đột nhiên vang lên một tiếng rít gió khá lớn, hình như có tiếng tên bắn nhanh tới! "Ừ!?" Từ Hoảng đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo huyết sắc tàn ảnh đẹp mắt bắn nhanh tới, thanh thế mãnh liệt, hàn mang chói mắt, sát ý lóe ra lạnh như băng đâm thẳng vào vùng bụng yếu hại của Từ Hoảng! Nếu hắn cứ một búa chém vỡ đầu Quảng Hợi thì Từ Hoảng cũng khó tránh được bị lợi mâu xuyên thân! "Hây ~ " Từ Hoảng bắt buộc phải thu một búa đang bổ về phía Quảng Hợi đón lấy đạo huyết sắc tàn ảnh đang bắn nhanh tới. "Hả " Từ Hoảng cảm thấy hổ khẩu chợt tê rần, đạo huyết sắc tàn ảnh bắn nhanh tới chợt hiện rõ, trong khoảnh khắc trước mắt huyết sắc tràn ngập, chính là cây huyết sắc đại kỳ nọ! Con ngươi Từ Hoảng thoáng chốc co rút lại, cách xa như thế mà có thể đem đại kỳ nặng nề như thế làm ám khí đánh tới, cái này phải cần sức mạnh đáng sợ như thế nào? "Oa nha nha, Lão Tử Điển Vi cũng tới đây". Một tiếng hét như sấm truyền đến, Từ Hoảng thắng ngựa quay đầu lại, chỉ thấy một con chiến mã từ trong trận doanh tặc khấu chạy ra. Trên lưng ngựa là một đại hán ngạo nghễ, tướng mạo giống như lệ quỷ, trên người quấn vải thô, chỉ để lộ ra cánh tay, phía trên gân xanh nổi cuồn cuộn, tay cầm hai cây đại thiết kích vung lên, xuất ra quang mang màu đen, thoáng nhìn trông như hai cái càng của cự hạt (bò cạp)! "Cáp ~ " Từ Hoảng hét lớn một tiếng giục ngựa đón đánh, ở trong con ngươi sát cơ vô tận thiêu đốt, duệ khí của địch nhân đang còn sắc bén, phải trảm Đại tướng trước trận tiền để hạ khí thế đối phương! ... "Ô ô " Tiếng còi hiệu trên sườn núi vang lên liên tiếp, Thống lĩnh Kim Ngô Vệ thần sắc lạnh lẽo rút bảo kiếm, giục ngựa tiến lên phía trước, lạnh lùng nói: "Bày trận bảo vệ Công Chúa". Hơn mười tên Kim Ngô Vệ và hơn trăm tên quận quốc binh đi theo hộ tống lập tức nhóm thành phòng ngự trận hình tròn, đem xe ngựa hào hoa bao bọc ở giữa. "Cách đạt đạt " Tiếng vó ngựa rộn rã từ sườn núi bên trái vang lên, thoáng chốc hấp dẫn sự chú ý của tất cả quan quân, mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một con chiến mã như quỷ mị từ sườn núi phía sau xông ra. Trông tựa như một con ác lang âm hiểm, đứng nghiêm trên sườn núi dùng ánh mắt âm lãnh đánh giá xe ngựa và quan quân hộ vệ trên quan đạo. Lúc này sát khí chợt lan ra bao trùm thiên địa. "Cách đạt đạt " Tiếng vó ngựa dồn dập lại vang lên, lại có ba kỵ sỹ từ sườn núi phía sau xông ra, tụ tập ở phía sau tên kỵ sĩ kia, ngay sau đó lại có sáu kỵ sĩ, mười tám kỵ sĩ rồi hơn trăm kỵ sĩ từ phía bên phải, phía trước, phía sau, vô số kỵ binh tựa như u linh từ bốn phương tám hướng xông ra. Đem xe ngựa và quan quân hộ vệ vây ở giữa. Trúng mai phục! Thống lĩnh Kim Ngô Vệ ánh mắt lạnh như băng. Không nghĩ tới giữa chốn kinh kỳ, dưới chân thiên tử lại thật sự có mã tặc xuất hiện. Cần phải đem chuyện này bẩm báo với Ti đãi giáo úy Viên Thiệu đại nhân! Đáng thương cho viên Thống lĩnh Kim Ngô Vệ, tháng trước phụng mệnh Hán Linh đế đi Kinh Châu đón Ích Dương Công Chúa Lưu Minh hồi kinh thăm cha mẹ nên hoàn toàn không biết sau khi hắn rời, Lạc Dương đã sớm xảy ra thay đổi ngất trời. Tấm rèm xe ngựa lại được vén lên, Ích Dương Công Chúa Lưu Minh tóc đen như mun, da trắng như tuyết nhô ra, giương đôi mắt đẹp ngưng thần nhìn vóc người khôi vĩ của Thống lĩnh Kim Ngô Vệ trước xe ngựa, cất giọng thanh thúy hỏi: "Lý Tướng quân, xảy ra chuyện gì sao?" Thống lĩnh Kim Ngô Vệ hít sâu một hơi khẩu khí trầm giọng nói: "Công Chúa điện hạ, chúng ta sợ là gặp phiền phức!" "Hô lỗ lỗ ~~ " "Hí luật luật ~~ " Sau hai hiệp, Điển Vi, Từ Hoảng vốn đều giết người thành tính, buông thả tính tình, phóng tâm chiến đấu cùng nhau. Hai con chiến mã di chuyển thành vòng, đại phủ hàn diễm cùng thiết kích u mang bay múa, tới lui liên hồi, quan quân trên núi và tặc binh dưới chân núi đều ngừng thở, nhìn ngây dại. ```~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ "Đang" Thiết kích bên tay trái Điển Vi phi trảm tới hung hăng đánh lên lưng chiếc khai sơn phủ Từ Hoảng đeo trên lưng. Hỏa lửa bắn tung tóe, khai sơn phủ của Từ Hoảng trong khoảnh khắc bị đẩy ra. Không môn trước ngực mở rộng, trong khoảng khắc đó thiết kích trong tay phải Điển Vi như mang theo hắc diễm tà bắn thẳng tới ngực Từ Hoảng. Từ Hoảng sợ đến vỡ mật hung hăng thắng cương ngựa, vội rút ngay thiết thai cung đeo bên hông ra hung hăng đập tới đại thiết kích đang tà tà bay tới. "Phốc" "Rắc rắc " Thiết thai cung gãy lìa, đại thiết kích dư thế vẫn còn, sau khi chặt đứt thiết thai cung của Từ Hoảng thì vẫn tiếp tục lạnh như băng xẹt qua ngực Từ Hoảng. Từ Hoảng chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, cả kinh cúi đầu, chỉ thấy dây lựng bên hông gãy lìa, thiết giáp trên người cũng bị cắt đứt từng mảnh, ngay cả quần áo trong người cũng bị mũi kích sắc bén xé rách. "Giá " Từ Hoảng không dám tái chiến, giục ngựa chạy đi. "Từ từ hẵng đi, tiếp lão tử một kích nữa". Điển Vi không tha vung đại thiết kích đuổi theo không thôi, khó khăn lắm mới đuổi theo tới dưới chân núi, mắt thấy chuẩn bị đuổi kịp, đang muốn nhất kích kết quả tánh mạng Từ Hoảng thì trên núi có tiếng hiệu lệnh vang lên, cung tên bắn xuống như mưa rơi, Điển Vi vội vung song kích gạt tên, muốn đuổi theo tiếp thì Từ Hoảng đã sớm quay về trên núi. Điển Vi bất đắc dĩ, đành về trận. "Hô ~ " Mã Dược âm lãnh nhìn quan quân trên núi một cái, vung tay lên, trầm giọng nói: "Rút lui, quay về Lạc Dương ~ " Quan quân bằng vào địa lợi tạo thành kiến trúc phòng ngự chắc chắn. Chiến ky đã mất đi ưu thế, Tám trăm lưu khấu một khi mất đi lợi thế của kỵ binh, ưu thế về binh lực của quan quân liền hiện ra rõ ràng, nếu tùy tiện phát khởi cường công, khó tránh khỏi bị chiết kích trầm sa (thất bại toàn diện)! "Ô ô ô ~~ " Tiếng còi hiệu trầm thấp thê lương vang lên, thiết kỵ lưu khấu đang đứng như rừng chợt gào thét mà đi. Chỉ trong chốc lát công phu đã biến mất khỏi tầm nhìn của quan quân, chỉ còn nghe thấy tiếng vó ngựa sắt long long vang trong tai quan quân mãi không thôi. "Hô ~ " Từ Hoảng đến lúc này mới thở phào một cái. Dương Phụng ân cần nhìn Từ Hoảng, trầm giọng hỏi: "Công Minh, có việc gì hay không?" Từ Hoảng đứng dậy chắp tay nghiêm mặt nói: "Đa tạ đại nhân quan tâm. Mạt tướng không sao". Trương Tể thấy thanh thế của Tám trăm lưu khấu như thế thì trong bụng đã có ý muốn lui binh. Hắn thử dò xét hỏi Dương Phụng: "Dương đại nhân, sĩ khí quân Mã Dược đang thịnh, quân ta khó có thể ngăn cản, thủ hạ của hắn lại dũng mãnh, không người nào địch lại, vội vàng cũng khó thành việc, chi bằng dẫn quân quay về?" Dương Phụng cau mày không vui nói: "Trương đại nhân sao lại nói lời ấy? Ta và ngươi đều là thần tử Đại Hán. Ăn lộc vua thì phải làm việc cho vua. Hôm nay thiên tử gặp nạn, há có thể bó tay bàng quan? Làm thân thần tử sao có thể như vậy được, sau này ông đừng nhắc lại chuyện này nữa." Trương Tể thần sắc khó xử miễn cưỡng cười nói: "Nói đùa, đây chỉ là nói đùa thôi, Dương đại nhân chớ cho là thật" ... "Giết ~ " "Ngao ô ~~ " Bùi Nguyên Thiệu hét lớn một tiếng, trường đao trong tay chỉ về phía trước, giống như bầy sói chờ đợi con mồi. Khinh kỵ của lưu khấu ở trên sườn núi thoáng chốc gào thét xông xuống, tiếng vó sắt cuồng loạn đạp lên mặt đất khô ráo, cuốn lên bụi đất cuồn cuộn, bụi đất bay đầy trời, khinh kỵ lưu khấu từ bốn phương tám hướng nhằm quan quân trên quan đạo cuốn tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]