"Hí hí ~~ "
Thanh âm nặng nề, quỷ dị đột nhiên vang lên, gần trong gang tấc.
Tào Tháo cả kinh quay đầu lại chỉ thấy dưới ánh trăng u lạnh, hàng chục bóng đen khổng lồ đang tiến tới gần, rõ ràng nhìn thấy vó ngựa nặng nề nện xuống mặt đất nhưng không có âm thanh phát ra khó trách được tiến lại gần sát cạnh mà không bị phát hiện.
"Bảo vệ chủ công!"
Trình Dục phản ứng rất nhanh, rút bảo kiếm ra đứng bảo hộ trước mặt Tào Tháo. Hơn trăm tinh binh còn lại cũng chạy tới vây quanh ba người Tào Tháo, Trình Dục, Trần Cung. Bên người Tào Tháo không còn một viên đại tướng nào cả, trước đó Lý Điển đã dẫn ba trăm tinh binh gia nhập cuộc hỗn chiến.
"Công Thai, mau đi bẩm báo Nguyên Nhượng tướng quân tới cứu chủ công".
Trần Cung lên tiếng thúc giục
Cách đó hơn mười bước, hơn một chục bóng đen khổng lồ đứng bất động như hòa vào bóng tối.
"Hí hí ~~ "
Âm thanh nặng nề vang lên, một tên trọng giáp thiết kỵ cũng cỡi ngựa từ trong bóng tối đi lên phía trước, ánh trăng chiếu dọi xuống bộ áo giáp bằng đồng xanh làm phát ra ánh sáng như băng làm cho người khác hít thở cũng khó khăn, chiếc mặt nạ quỷ che kín khuôn mặt chỉ để lọ hai lỗ thủng đen ngòm, sát cơ từ người hắn tỏa ra.
"Mã Dược".
Tào Tháo hít một hơi lạnh khí, con mắt hắn co rút lại, hắn lạnh lùng rít lên.
"Tào Tháo!"
Bóng đen khổng lồ như một ngọn núi, âm thanh lạnh lùng tràn ngập sát khí, thanh cương đao nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625320/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.