Đêm tối mù mịt. Gió lạnh tê tái.
Cùng với tiếng tù và từ xa vọng lại, tiếng reo hò long trời lở đất cùng với tiếng vó ngựa ầm ầm đột nhiên ngừng lại. Khắp nơi đột nhiên có một sự yên tĩnh khác thường. Đợt tấn công như sóng gió hăi hùng của kị binh mà mọi người chờ đợi đã không tới. Bọn họ lao đến như nước lũ, nhưng cũng biến đi như không khí vô hình.
Dưới ánh trăng mờ lạnh lạnh, tất cả tướng sĩ quân Hán nhìn nhau, đối mặt với vùng đất hoang trống rỗng mờ mịt chẳng biết phải chuẩn bị những gì.
Hạ Hầu Đôn tay cầm thương chậm răi nói: "Tám trăm lưu khấu đang làm tṛ hề gì đây?"
Đôi mắt hẹp của Tào Tháo thoáng tỏa ra ánh lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Rơ ràng là chúng nghĩ quân sĩ chúng ta mệt mỏi, nên bày ra là kế quấy nhiễu đối phương! Giờ chia toàn quân làm hai đội, một đội giữ trận đề pḥng. Một đội quân không cởi giáp, quần áo không tháo đai lưng, cho nghỉ ngơi ở trong trận. Chỉ cần trận hình không loạn thì kỵ binh địch không có cơ hội thừa dịp xông vào. Cuối cùng ai chết vào tay ai, cũng chưa biết được".
Hạ Hầu Đôn ông ổng đáp: "Tuân lệnh, mạt tướng liền đi sắp xếp."
Tào Tháo nhảy xuống ngựa, cùng Trần Cung, Tŕnh Dục hai người ngồi yên lặng. Tào Nhân hộ vệ một bên vội vàng cởi áo khoác trên người, rồi khoác lên người Tào Tháo. Tào Tháo cũng không khách khí, đem áo khoác trùm lên người. Thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái hơn rồi quay sang hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625304/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.