Chương trước
Chương sau
"Lọc cọc…lọc cọc"
Tiếng vó ngựa nặng nề nện xuống vùng đất băng giá phát ra tiếng vọng chán ngắt với nhiều nhịp điệu khác nhau. Trong khúc nhạc giao hưởng tử vong này một toán hơn một trăm kị binh quỉ dị đột nhiên hiện ra từ trong bụi mù cuồn cuộn. chúng đạp lên những đám cỏ vụn mọc trên bãi đất lớn nhằm phía quân Hán chen chúc nhau xông tới. Rồi tràn ra trên vùng đất vô tận hoang vu lạnh giá…
"Hí~~~~~~~ Trời ơi..đây là cái quỉ gì vậy?"
Sâu trong cuống họng Mao Giới thoát ra âm thanh khản đục. Cũng may là hắn kiến thức rộng rái nên từ đám quỉ này không thấy đáng sợ như vậy. Thoạt nhìn thì không phải kị binh, nhưng mà trên đời này liệu còn có kị binh như vậy?? Đám này rõ ràng là thứ ma ám đáng sợ nhất trong giẩc mơ của mọi người. Chỉ trong ác mộng mới xuất hiện quỉ vật.
Sợ hãi, nỗi sợ hãi không tên giống như độc thảo lan tràn, ngay cả những lão binh trải qua trăm trận cũng không khỏi tim đập thình thịch.
Gió tây thổi mạnh làm bụi bốc lên bay mù trời, cuối cùng thì bộ mặt của đám kị binh quỉ dị hung ác kia cũng hiện rõ ra trước mặt tất cả tướng sĩ quân Hán.
Toàn thân tối tăm lạnh lẽo lấp lánh ánh xanh của các mũi nhọn kim loại.
Bất kể là chiến mã hay kị sĩ trên lưng ngựa đều mặc trọng giáp lạnh lẽo màu đồng sẫm che kín. Cả đầu chiến mã và kị sĩ cũng đều bao bọc trong mũ sắt có nắp lật trông tựa như đầu quái thú bằng kim loại. Bọn quái thú kim loại này giống như thủy triều tràn tới mang theo thanh thế tưởng chừng như nghiền nát tất cả mọi thứ. Bất đắc dĩ ở trong lòng tướng sĩ quân Hán phơi bày nỗi sợ hãi. Với loại kị binh như vậy, cho dù có đưa cho ngươi thanh mâu sắc bén thì cũng chẳng biết đâm vào đâu.
"Hí~~~ hí….."
Trong tiếng vó ngựa nặng nề, tiếng chiến mã hí lại vang lên rõ ràng. Trong lúc xuất bất kì ý, loạt trường mâu như đám mây nhỏ trong tay những kị sĩ đã nhắm thẳng bản trận của quân Hán mà lao đến. Khi lao đến nơi thì hiện rõ thành rừng mâu lạnh lùng, trên lưỡi mâu sắc bén lóe ra ánh sáng lạnh mang theo cái chết nhằm mọi hướng của quân Hán mà vẫy gọi.
Theo bản năng Mao Giới giục ngựa trốn vào trong trận, sau đó quay đầu lại gào khản cả giọng từ trên mình ngựa: "Đừng sợ, cấm chạy! *** quân uy vũ, dù chết không lùi, xông lên~~~"
"*** quân uy vũ, xông lên~~"
"Dù chết không lùi, xông lên~~"
Tiếng hô hưởng ứng thưa thớt rời rạc trong trận quân Hán vang lên. Trọng giáp bộ binh ở phía trước, khinh bộ binh đứng sau. Hơn 2 ngàn quân Hán còn sót lại nhẫn nhục chịu đựng, táng đảm kinh hồn nhìn về phía quái thú kim loại mà họ nghênh đón, Cho dù vẫn còn hơn ngàn cung tiễn thủ nhưng bởi vì thiếu hụt mũi tên nên chỉ có thể trơ mắt đứng xem.
"Oanh~~~"
Hơn trăm kị binh trọng giáp giống như thủy triều lao tới. Ầm ầm lao vào quân trận của quân Hán. Tựa như lưỡi kiếm sắc bén ngay lập tức chia cắt trận thế quân Hán thành vô số mảng nhỏ xộc xệnh, yếu đuối đẫm máu. Trong khoảnh khắc bên quân Hán nhìn ngựa phi vọt qua, tiếng kêu khóc bi thảm vọng lại thành bản đồng ca. Cuối cùng thì chỉ dùng thân thể thì khó lòng ngăn cản được trọng giáp thiết kị hung ác.
"Phập~~~~"
Cán gỗ của trường mâu không chịu nổi sự phá hoại nặng nề như thế nên bị gãy rời.
Kị binh duỗi tay ném nửa đoạn mâu đi. Tiếp tục giục ngựa phi tiếp, trong chốc lát đã chạy qua cả quân trận của quân Hán. Chạy thẳng về phía trước gần trăm bước nữa mới cùng đồng bọn của hắn chậm rãi ghìm cương chiêdn mã. Quay đầu lại, trận hình của quân Hán phía sau đã đại loạn. Trọng giáp thiết kị đâm xuyên qua đã gây cho bọn chúng nhiều tổn thất lớn. Tuy nhiên, thương vong còn xa mới bằng những thương tổn tinh thần, toàn quân chấn động. Chính sức tấn công dời non lấp biển oai hùng vô địch này của trọng giáp thiết kị đã làm tiêu tan nốt quyết tâm kháng cự cuối cùng của quân Hán.
Lòng người li tán thì đội ngũ cũng không gắn bó được nữa.
Mao Giới cũng không còn cách nào khống chế cục diện được nữa, đành trơ mắt nhìn quân Hán tinh nhuệ của hắn cũng biến thành giống quân Khăn Vàng chạy khắp núi khắp đồng như heo xổng chuồng….
Hơn hai ngàn trường mâu binh tinh nhuệ trước đầu thương của kị binh hầu như không còn. Gần ba ngàn bộ binh chỉ đối diện với một trận thọc sâu của hơn trăm kị binh mà tan vỡ. Mao Giới cảm thấy trước mặt nơi nơi màu đen. Hết rồi, mọi thứ đã hết. Hắn cắn răng rút bội kiếm tì lên cổ cứa mạnh. Máu văng tung tóe, sinh mạng từ trong cơ thể Mao Giới nhanh chóng biến mất. Chẳng mấy chốc, ánh mắt sáng ngời bất phàm của Mao Giới bắt đầu mờ đi rồi chợt rơi từ trên mình ngựa xuống làm tung lên một đám bụi….
"Hâaaay aaa……"
"Giết……"
"Giết bọn quân Hán chó đẻ này….."
Tiếng hò hét dời non lấp biển từ hai cánh vang lên long trời lở đất. Sau khi phóng xong đầu thương thì đám khinh kị binh cho đến giờ vẫn lượn lờ ở bên cạnh rốt cuộc cũng quay trở lại chém giết. Một thanh mã đao sắc bén vung lên giữa không trung, với ánh thép lạnh chói mắt thì bầu trời như bỗng tối sầm lại. Bọn trọng giáp kị binh chỉ là mũi đao nhọn xé nát tuyến phòng ngự của quân Hán, còn khinh kị binh không nghi ngờ gì mới là lưỡi đao yêu quái thu hoạch tính mạng!
Đồ sát, lại một lần giết chóc tàn nhẫn lạnh lùng.
Ở chiến trường khoảng cách chưa đầy trăm bộ trên một vùng đất hoang. Mã Dược có Hứa Chữ, Điển Vi hộ vệ đứng thẳng người đón gió, lạnh lùng chăm chú theo dõi hết thảy những gì vừa mới phát sinh. Tâm huyết gần một tháng trời cuối cùng cũng không vô ích, trọng giáp kị binh theo ý tưởng vượt thời gian đã phát huy uy lực khó có thể tưởng tượng nổi.
Trần Lưu, Toan Tảo
"Đứng lại!"
Trường quan Thủ vệ thành quân Hán quát một tiếng, hơn mười tên Hán quân lập tức mồm hô hoán vây quanh Trương Lương, Trình Viễn Chí và Cao Thắng vào giữa.
Trương Lương bình tĩnh nhìn trưởng quan quân Hán tươi cười hỏi: "Quan gia, tại sao vậy?" Truyện được copy tại truyentop.net
Hai mắt trưởng quan nhìn xéo mà hỏi: "Ba người các ngươi từ đâu tới?"
Trương Lương đáp lời: "Từ phương Bắc tới"
"Tại sao tới?"
"Để buôn bán"
"Đi buôn?" Trưởng quan lượn vòng quanh ba người Trương Lương vòng vo một hồi, nghiêng đầu hỏi: "Buôn gì?"
"Ách….buôn ngựa"
"Buôn ngựa?! Hừ, ta xem các ngươi rõ ràng là phản tặc. Người đâu, bắt lại cho lão tử"
Lời trưởng quan vừa dứt chỉ thấy hàn quan chợt lóe. Trình Viễn Chí đã rút đao cầm tay vung ngay kề cổ trưởng quan quân Hán nhẹ nhàng cắt. Máu đỏ bắn tung tóe, trưởng quan quân Hán đã chụp hai tay lên cổ họng của mình mà co quắp gục xuống đất mà không kịp nói một lời, dòng mắu đang từ cổ áo hắn nhanh chóng tràn ra.
Trình Viễn Chí một đao lấy mạng trưởng quan xong thì lớn tiếng quát lên: "Lão Cao, mau bảo vệ Tam tướng quân đi trước, có mỗ đoạn hậu!"
Cao Thắng bảo vệ Trương Lương liền vọt đi, khôn quên quay đầu lại hét to: "Lão Trình, chớ ham chiến. Bất cứ lúc nào liền tới tụ hội. Ta cùng với Tam tướng quân chờ ngươi ở trước cánh rừng nhỏ kia!"
Trình Viễn Chí vừa một đao lấy mạng một tên Hán quân liền nổi cáu trợn mắt quát to: "Chạy mau….."
"Người đâu,..mau giữ kẻ kia lại, bắt phản tặc…."
Quân Hán gắng sức hô hoán ầm ĩ. Nghe được tiếng hô ngày càng nhiều quân Hán từ cửa thành vọt ra bao vây Trình Viễn Chí lại. Trình Viễn Chí cho dù kiêu dũng, nhưng dũng sĩ giỏi cũng khó địch nhiều người. Chỉ trong chốc lát thì đã bị chém hai đao vào lưng, giáo đâm một nhát vào đùi. Cả người đầy máu, động tác chậm lại.
Trình Viễn Chí lại dùng một chiêu lia tám hướng đẩy lui quân Hán. Quay đầu lại đã thấy một đại hán tay cầm đơn đao vọt ra từ trong tường thành. Hai tên quân Hán cố gắng ngăn cản, kết quả bị hắn xoèn xoẹt hai đao chém lăn ra đất. Đằng sau đại hán có hăn trăm tráng sĩ bám sát, giống như cơn lũ tràn đến cửa thành. Trình Viễn Chí vui mừng hỏi: "Hà Nghi hiền đệ! Đệ đấy àh?"
"Đúng là tiểu đệ!" Hà Nghi vừa một đao kết thúc tính mạng của một tên quân Hán, khua tay hét lớn: "Các huynh đệ, giết……"
"Giết~~~"
Hà Nghi hét lên một tiếng giận dữ, hơn trăm tráng sĩ bám theo đằng sau nhanh chóng rút mã tấu lạnh lùng tụ tập nhằm phía quân Hán trong ngoài cổng thành mà chém giết rầm trời.
Trưởng xã
Trận ác chiến đã kết thúc. Quân Khăn Vàng vừa mới mạnh lên đã gặp phải một đòn nặng nề, binh lực ước chừng chỉ còn chưa đầy một phần mười.
Nhưng sự hi sinh của quân Khăn Vàng cũng không phải là vô ích. Một số lớn quân Khăn Vàng tử vong chẳng những tiêu hao thể lực và dũng khí của quân Hán, mà cũng tiêu hao hết tên bắn của cung tiễn thủ quân Hán, càng làm cho khí lực quân Hán suy yếu. Tất cả đều tạo cơ hội cho Mã Dược thực hiện tốt chiến thuật sáng tạo tám trăm lưu khấu.
Tám trăm lưu khấu chỉ muốn giết sạch năm nghìn quân Hán gần như yếu ớt của Mao Giới. Do khinh kị binh của tám trăm lưu khấu đuổi theo chém giết, chỉ có rất ít quân Hán chạy thoát được. tên vùng đất bình nguyên trống trải, bộ binh bại trận thực khó lòng chạy thoát kị binh truy sát.
Bóng chiều buông xuống, trên bình nguyên thây nằm ngỗn ngang máu chảy thành dòng. Gió tây mạnh mẽ thậm chí còn không xua nối mùi máu tươi nồng nặc.
Mã Dược chắp tay đứng thẳng trên vùng đất hoang. Khắp nơi xung quanh đểu là thi thể, mùi máu tươi nồng nặc làm trong nguời muốn ói. Nhưng với Mã Dược hết thảy mọi thứ đều như không thấy. Vẻ mặt vẫn dửng dưng như cũ, Hứa Chữ và Điển Vi như hai vị thần thiện ác, nửa bước ko rời. Quách Đồ bồn chồn đi theo ba người.
Quách Đồ nhìn thoáng qua bóng lưng lạnh lùng của Mã Dược, trong lòng nảy sinh ấn tượng mạnh mẽ. Quách Đồ tuy là kẻ dưới, nhưng rất không phải người tầm thường. Đối với dụng tâm của Mã Dược thì hắn dường như nhìn thấu. Rất hiển nhiên trận đánh Trường Xã, Mã Dược đã lợi dụng số tử vong cực lớn của quân Khăn Vàng để tiêu hao dũng khí của quân Hán. Sau đó mới cho tám trăm lưu khấu toàn lực đánh một đòn trí mạng vào quân Hán kiệt lực, như thế tổn thất của tám trăm lưu khấu có thể giới hạn ở mức thấp nhất.
Nói cách khác, ở trong lòng Mã Dược thì tính mạng của mấy vạn quân Khăn Vàng còn không quan trọng bằng vài chục tên lưu khấu.
Quách Đồ càng biết, dụng ý của Mã Dược không chỉ là như thế. Cuộc chiến Trường Xã giống như cuộc đọ sức khỏe thắng yếu tàn khốc. Trong quân Khăn Vàng có già trẻ, đàn bà trẻ con
Toàn bộ những kẻ yếu đều chết dưới tay quân Hán, số còn lại đa phần là những tráng sĩ tinh nhuệ khỏe mạnh. Nhìn xem tàn quân của Ba Vũ, Liêu Hóa bọn họ thì biết, mặc dù bọn họ chật vật nhưng người sống sót phần lớn đều là trai tráng.
Quách Đồ ngẩng đầu lên khe khắt nhìn chằm chằm vào lưng Mã Dược mà cảm thấy lạnh hết sống lưng. Đây chính kà tính mạng mắy vạn con người chịu chết yểu đấy….Quân đồ tể! Mã đồ tể! Mã đồ tể máu lạnh!
Thua trận như chó nhà có tang
Quân Hán cũng chạy giống khăn vàng
Vó ngựa lao qua như xuyên cải
Mới biết ai người thực giỏi giang
Binh quý tinh bất quý đa, Mã Dược chỉ cần hơn ngàn quân với vũ khí mới, chiến thuật mới đã diệt hoàn toàn quân Mao Giới. Nhưng Dĩnh Xuyên này giò có phải hoàn toàn thuộc về tám trăm lưu khấu, quân nhiều tướng nhiều có phải là điều tốt cho Mã Dược, muốn biết diễn biến tiếp theo như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.