Lương Mỹ Kỳ nhảy phắt xuống định lao tới đánh cô nhưng Bối Di đã nhanh chóng lên xe ô tô rời đi, cô ta tức quá mà không làm được gì, gương mặt đỏ au, dậm chân bình bịch. Bối Di nhìn qua gương chiếu hậu, khoé môi cong lên thích thú, còn Lương Mỹ Kỳ lúc đó quay sang trách mắng Trình Mục Dương thậm tệ.
“Sao anh cứ đứng im một chỗ như thằng ngốc vậy?! Bị cô ta nói thế mà cũng không biết đường mà lên tiếng!”
Mặt mũi anh ta tối sầm lại, Trình Mục Dương vẫn nhẫn nhịn không nói gì cả. Lương Mỹ Kỳ giận cá chém thớt, sỉ nhục anh ta bằng những lời lẽ rất quá đáng:
“Trình Mục Dương, anh xem lại mình đi! Ngày trước thì nói rằng anh rất yêu tôi, sẽ chăm sóc cho tôi, bảo vệ cho tôi, mua cho tôi những gì mà tôi thích nhưng hiện tại thì sao? Anh chỉ là mội kẻ vô dụng bị Lục Bối Di sỉ nhục, hơn nữa còn làm tôi mất mặt!”
Hai bàn tay của Trình Mục Dương siết chặt vào nhau nổi lên khớp xương trắng bệch, gân xanh trên thái dương co rút, anh ta nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể.
“Mỹ Kỳ, em thôi đi có được không?”
Lương Mỹ Kỳ sửng sốt, chỉ thẳng ngón tay vào mặt anh ta:
“Anh dám mắng tôi?”
“Trình Mục Dương, anh dám quát tôi à?!”
Cô ta hét lên, Trình Mục Dương hít sâu một hơi, giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng, có giống mắng cô ta? Hay chính cô ta mới là người sỉ nhục anh ta?
Lương Mỹ Kỳ giãy nảy lên:
“Trình Mục Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sung-vo-yeu-la-nu-phu/249418/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.