Lục Bối Di sững người, quay đầu nhìn về phía sau, Quân Dư Thần đang bế Quân Duệ trên tay, cậu bé còn vươn tay miệng nhỏ ngọt ngào gọi:
“Mami!”
Cô điếng người, Lương Mỹ Kỳ cùng Trình Mục Dương càng kinh ngạc hơn, nhất là Trình Mục Dương, cổ tay anh ta bị Quân Dư Thần nắm đau, nhưng muốn thoát ra lại không được.
Anh liếc mắt qua một cái, sự lạnh lẽo bao trùm lên bầu không khí, Trình Mục Dương giật mình giật mạnh tay ra:
“Mau…mau buông ra!”
Quân Dư Thần nhếch môi, dùng lực hất tay anh ta ra, Trình Mục Dương bị mất đà loạng choạng suýt ngã, tay còn lại ôm lấy cổ tay đỏ ửng của mình. Lương Mỹ Kỳ chỉ vừa nhìn đã thấy người đàn ông này thật xuất chúng, nhưng tại sao Lục Bối Di lại có thể quen được anh?
Còn cả đứa trẻ trên tay của anh nữa, gọi Lục Bối Di là mami? Lương Mỹ Kỳ hoang mang, lại quan sát nét mặt của Quân Dư Thần, cô ta đánh bạo nói:
“Vị tiên sinh này, không biết anh là ai? Anh có biết rằng người phụ nữ trước mặt đây là tiểu tam chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác hay không?”
Bối Di nghe cô ta nói mà trong lòng ngứa ngáy lại muốn đánh người, thấy Quân Dư Thần chưa lên tiếng, cô bèn đáp lời cô ta:
“Đúng rồi đó Lương Mỹ Kỳ, tôi chính là tiểu tam đó, người đàn ông bên cạnh cô tôi cũng chơi chán rồi nên mới tới lượt cô sử dụng đấy. Cuối cùng thì cô cũng không bằng một tiểu tam đâu nhỉ?”
Bối Di nói xong còn nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sung-vo-yeu-la-nu-phu/249416/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.