Chương trước
Chương sau
Editor: Tâm Thường Lạc
"Bà tìm tôi có chuyện gì?" Tô Ngưng Tuyết nhìn sang bà lão ở cửa cố làm ra vẻ ung dung.
"Họ Tô, cô có ý gì?"
Tôn Lan Phương nhìn lên thấy trong tay Tô Ngưng Tuyết đang giơ con dao làm bếp sáng lấp lánh như vậy, cả người giống như gà mẹ xù lông tùy thời chuẩn bị chiến đấu bỗng phản ứng theo bản năng mà lui về phía sau hai bước, trợn mắt nhìn.
Tô Ngưng Thu lại cười nhạo một tiếng: "Lá gan nhỏ như vậy, còn dám tới cửa gây chuyện?"
Tôn Lan Phương nhìn chằm chằm hai chị em nhà họ Tô ở cửa, tức muốn vỡ mật, mỗi lần nhìn thấy phụ nữ nhà họ Tô thì xúi quẩy, ban đầu con trai bà làm thế nào lại đi cưới con gái của gia đình này làm vợ vậy? !
Chút tâm tư này của Tôn Lan Phương hoàn toàn viết ở trên mặt, Tô Ngưng Tuyết lạnh nhạt mà nhìn bà một cái.
"Tôi đã không phải là con dâu nhà họ Cận các người, cũng không muốn có thêm quan hệ gì với nhà họ Cận các người nữa, nếu như muốn giáo huấn tôi, còn chưa tới lượt bà, bây giờ mời quẹo trái sau đó rời đi."
Tô Ngưng Tuyết nói xong quay đầu bàn giao với Tô Ngưng Thu: "Lần sau không nên tùy tiện mở cửa cho người xa lạ."
Tô Ngưng Thu cười thầm, trên mặt lại nghiêm túc gật đầu, sau đó rất thong thả ung dung liếc xéo Tôn Lan Phương đang tức điên bụng mà khoan thai hạ lệnh trục khách: "Lão phu nhân, xin mời bà!"
Tôn Lan Phương hít sâu một cái, cố nén cơn xúc động muốn mắng chùa Phật: "Hôm nay tôi tới là vì còn vài thứ."
Tô Ngưng Tuyết nghe tiếng dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Lan Phương hai tay trống trơn, Tôn Lan Phương lại nhìn ra thang máy bên cạnh, đợi khi cửa thang máy mở ra, ngẩng đầu ưỡn ngực mà quay sang Tô Ngưng Tuyết nói.
"... Mấy thứ đồ còn lại này rất chiếm chỗ của nhà họ Cận, tôi đã giúp cô đưa toàn bộ tới đây."
Cửa thang máy "đinh" một tiếng từ từ mở ra, Kiều Niệm Chiêu xông pha đi đầu bước đi trên một đôi giày cao gót màu vàng kim đi ra ngoài, theo sát sau lưng là hai gã chuyên chở thuê xách một cái rương lớn bước ra ngoài.
Cận Tử Kỳ cũng đi đến cửa và nhìn thấy cái rương kia, cảm giác được huyệt thái dương mình giật mạnh.
Mà Kiều Niệm Chiêu chạy tới cửa nhà trọ, khéo léo mà khoác lên cánh tay Tôn Lan Phương, còn ngọt ngào mà kêu một tiếng "bà nội", về phần những người khác, hết thảy coi như không có!
"Ừ, đồ đều đã mang lên rồi sao?" Tôn Lan Phương hài lòng vỗ vỗ lên mu bàn tay Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Niệm Chiêu liếc nhìn cái rương đặt ở bên chân, trả lời: "Không sai biệt lắm đều ở nơi này."
Tô Ngưng Tuyết mím căng bờ môi nhìn sang hai người phụ nữ một xướng một họa ngoài cửa, ngược lại Tô Ngưng Thu tính tình ngay thẳng đã không kềm chế được cơn tức này, hai tay ôm ngực, hừ lạnh một tiếng: "Bà ngược lại vội vã để cho con trai bà tái giá rồi."
Tôn Lan Phương vào lúc này cũng không có để ý lời nói có gai của Tô Ngưng Thu, mà là trái lại tự lên tiếng: "Tô Ngưng Tuyết, trước kia tôi có đưa cho cô mấy món đồ trang sức đeo tay, cũng đều là truyền gia bảo của nhà họ Cận, nếu cô và Chiêu Đông ly hôn, tôi hiển nhiên cũng muốn thu hồi lại, đạo lý này, cô cũng là người làm mẹ, cũng hiểu chứ?"
Tô Ngưng Tuyết yên lặng nhìn sang Tôn Lan Phương, "Ban đầu lúc tôi rời đi không có mang theo, đã đại biểu tôi không muốn rồi, bà đã muốn làm báu vật, vậy thì bà giữ đi, mang mà truyền cho con dâu hiền của bà."
"Thế nào? Cùng Chiêu Đông nhà chúng tôi ly hôn rồi, đối với lão thái bà tôi đây ngay cả lễ tiết căn bản cũng mất đi sao?"
"A, bà cũng biết mình là một bà già hỏng bét, cuối cùng có chút tự mình biết mình." Tô Ngưng Thu mỉa mai mà cười: "Tôi còn tưởng rằng bà coi mình như lão phật gia trong xã hội phong kiến đấy!"
tôn Lan Phương khinh thường quét mắt Tô Ngưng Thu, lời cũng là nói với Tô Ngưng Tuyết, tràn đầy ý vị thuyết giáo: "Họ Tô, tôi nói cô cũng nên quan tâm mà quản cô em gái này của cô cho tốt, ngay cả văn hoá đạo đức tối thiểu cũng không có!"
Tô Ngưng Tuyết coi như không thấy vẻ mặt bới móc đày khinh bỉ của Tôn Lan Phương, nhàn nhạt nói: "Em gái tôi đây có như thế nào, dầu gì cũng được thầy dạy dỗ, không giống những thứ gốc hành già kia, không biết mọc hoang mọc dại từ đâu ở ngoài mà được nhổ lên mang tới đây."
"Cô chỉ cây dâu mà mắng cây hòe người nào!" Lão phu nhân lập tức đỏ mặt tía tai, dậm chân.
Tô Ngưng Thu hừ cười: "Người nào chiếu theo số thì vào chỗ ngồi, nói người nào thì chính là người đó!"
Vốn yên lặng Kiều Niệm Chiêu đột nhiên khuyên nhủ: "Bà nội, không đáng bị chọc tức hại thân thể, đừng tức giận nữa!" Vừa nói còn vừa đưa tay săn sóc mà khẽ vuốt ngực Tôn Lan Phương cho thuận khí.
Kết quả bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười "khanh khách", như tiếng chuông bạc, cộc lốc, nhưng cũng rất non nớt.
Chỉ thấy Cận Mỗ Mỗ từ phía sau Tô Ngưng Tuyết ló cái đầu nhỏ ra, toét miệng cười, đối với Kiều Niệm Chiêu nghịch ngợm mà thè đầu lưỡi béo mập ra: "Dì Chiêu, dì cũng hư giống như Mỗ Mỗ, cố ý nói bảo bà cố đừng nóng giận, nhưng thật ra là muốn bà tức giận!"
Bàn tay của Kiều Niệm Chiêu vốn áp ở trước ngực Tôn Lan Phương bỗng cứng đờ, quay qua nhìn về phía Cận Tử Kỳ mà cười lạnh: "Chị gái, xem như giữa chúng ta có vấn đề mà đối đầu đi nữa, chị cũng không nên mang phần oán hận này dạy cho đứa nhỏ."
Người ta là đang vòng vèo chỉ trích cô đã không dạy dỗ đứa nhỏ, cũng nhận định những lời mà Mỗ Mỗ đã nói ra là do cô dạy!
Cận Tử Kỳ nhướng nhướng đầu mày, nhìn lại Kiều Niệm Chiêu ánh mắt đầy châm biếm: "Tiếng chị gái này không dám nhận, về phần vấn đề giáo dục đứa nhỏ của tôi, vẫn còn không phiền cô phí tâm, mặc dù con tôi tuổi còn rất nhỏ, bất quá ánh mắt còn biết phân biệt một chút cái thiện và cái ác."
Kiều Niệm Chiêu bị nghẹn lại.
Tôn Lan Phương lại bước lớn lên phía trước, muốn đi vào trong nhà trọ.
"Ơ kìa! Tôi nói này bà lão, bà muốn làm gì!" Tô Ngưng Thu vội vàng ngăn bà ta lại.
Tôn Lan Phương hung hăng mà đẩy Tô Ngưng Thu ra, đáng tiếc lớn tuổi nên không có sức, cứ thế đẩy mạnh nhưng không được, trên khuôn mặt già nua không khỏi ngượng ngùng, nhưng cổ họng vẫn cố rống: "Vẫn còn không chịu rót nhanh ly nước mang tới cho tôi uống? !"
Tô Ngưng Thu nghe xong nhìn chằm chằm, dường như trên đời này cũng chưa từng gặp bà già giống đoá hoa tuyệt thế hiếm có như vậy!
Nhưng mà Cận Tử Kỳ lại thấy trên người Tôn Lan Phương là bóng dáng của Tống Nhiễm Cầm, quả nhiên là người đi ra cùng một thời đại, cùng một dạng vênh mặt hất hàm, một dạng cảm thấy mình tốt đẹp và cũng thích hô to gọi nhỏ!
Tô Ngưng Tuyết đi đến chỗ cửa đã bị chắn, mặt đối mặt với một Tôn Lan Phương ương ngạnh: "Bà muốn uống nước, có thể, dưới lầu có quán trà, mười đồng tiền một chén, tôi mời, về phần căn nhà này, không hoan nghênh bà bước vào."
Thật sự thì Tôn Lan Phương đã liếc nhìn đại khái bên trong một lần, tầm mắt không khỏi bị hấp dẫn vì thấy bên trong trang trí trang trọng, giờ phút này bị Tô Ngưng Tuyết chận ngoài cửa như vậy, trên mặt làm thế nào cũng đầy vẻ gây sự.
Bà ta khoác chiếc túi xách xinh xắn chuyên dùng cho người già lên trên cổ tay, lên tiếng đầy khiêu khích: "Tôi thấy cuộc sống này của cô trôi qua cũng thật dễ chịu, ly hôn với Chiêu Đông nhà chúng tôi rồi, nó đã chia cho cô không ít tiền phải không?"
Tô Ngưng Tuyết nghe thấy nhăn mày lại, cũng không vội biểu hiện sự khó chịu ở trên mặt.
"Bà cũng đã biết rằng tôi và con trai bà ly hôn, như vậy, bây giờ bà dùng lập trường gì mà đứng ở chỗ này gây chuyện mà đối với tôi ngang tàng chỉ trích? Số tiền này, là mấy chục năm qua tôi tạo nên mới có được, tôi chưa từng nghĩ tới là con trai bà bố thí cho tôi, về phần tiền này xài như thế nào?"
Tô Ngưng Tuyết nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Lan Phương, lạnh lùng hơi cong khóe môi: "Tôi thích xài như thế nào thì xài như thế đó, dù cho ngày mai quyên góp toàn bộ cho từ thiện thì cũng không có nửa điểm liên quan với bà. Không, dù cho không có ly hôn, nửa điểm cũng không dính với bà, bà bây giờ đã sớm không phải là vợ của người cha chồng đã mất của tôi rồi."
Tôn Lan Phương bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới Tô Ngưng Tuyết sẽ sắc bén mà phản bác mình như vậy, trong lúc nhất thời nói không nên lời, ngượng ngùng mù mịt, chỉ cảm thấy mặt mũi mấy mươi năm qua cũng đã vứt sạch trong phút chốc ở đây, huống chi nơi này. . . . . .
Bà không nhịn được liếc về phía công nhân chuyên chở đang chờ ở một bên, trong lòng tức giận: chỗ này còn có người ngoài mà!
Tôn Lan Phương đang muốn phát cáu, Kiều Niệm Chiêu đột nhiên kêu bà ta một tiếng: "Bà nội!"
Trong phút chốc, Tôn Lan Phương giống như bị cảnh tỉnh, từ trong lửa giận bò ra ngoài, đầu óc tỉnh táo lại, nuốt sự khó chịu trong lồng ngực xuống, nếu không phải Niệm Chiêu nhắc nhở, bà thiếu chút nữa thì quên chính sự rồi!
Tôn Lan Phương cố ý đằng hắng cổ họng mình: "Tô Ngưng Tuyết, hôm nay tôi không phải tới tìm cô để gây gổ, tôi là có chuyện muốn thông báo lại với cô, cô phải nhớ cho kỹ càng những lời này của tôi!"
Tô Ngưng Tuyết híp híp mắt, yên lặng chờ đợi từ trong cái miệng kia khạc ra lời lẽ kinh thiên địa hải như thế nào.
Quả nhiên, Tôn Lan Phương không để cho bà thất vọng, thậm chí có hơn chứ không kém.
"Cô đã cùng Chiêu Đông ly hôn, tôi hi vọng cô không nên lại đi dây dưa với nó, nó cũng phải có gia đình của mình nữa, bởi vì nguyên nhân do cô, bây giờ Niệm Chiêu và Hân Hủy chỉ có thể lén lén lút lút ở trên đất của nhà họ Cận, nếu như cô còn có một chút lương tâm, còn là một người phụ nữ có đức hạnh hiền lành, nên khuyên nó quý trọng mẹ con Hân Hủy thật tốt, mà không phải vô trách nhiệm mà lỡ cả đời người ta, cũng làm trễ nãi đại sự cả đời của Niệm Chiêu!"
Ngay cả Cận Tử Kỳ làm người đứng xem, khi nghe Tôn Lan Phương như cây ngay không sợ chết đứng nói những lời này, nhìn trân trân không nói nên lời, một cỗ hỏa khí từ đáy lòng dần dần bốc lên.
Chẳng lẽ mẹ cô sau khi ly hôn hôn, từ cái nhà đó dọn ra còn chưa đủ, còn phải giúp đỡ cha cô cùng người đàn bà bên ngoài kia kéo dây tơ hồng bắc cầu ô thước, có phải ngay cả hôn lễ cũng phải một tay mẹ cô gánh vác mới khiến chi tất cả đều vui vẻ hay không?
Tôn Lan Phương lại hồn nhiên không biết lời mình nói có bao nhiêu buồn cười, bà ta rủ rỉ nói tới: " Tô Ngưng Tuyết, tôi tự nhận thời điểm Chiêu Đông chúng tôi li hôn, đối đãi với cô không tệ, con số phân chia cho cô cũng hậu hĩnh, ngay cả hai mươi phần trăm cổ phần Cận thị cũng đã cho cô. Lúc này làm người có thể phải nên sờ vào lương tâm của mình, cô bây giờ một mình không dễ chịu lắm, nên cũng không muốn Chiêu Đông của chúng tôi sống qua ngày thật tốt, cô nói xem có người nào như cô vậy không hả?"
Tô Ngưng Tuyết chẳng qua là bình tĩnh mà nghe, không đánh giá bất kỳ cái gì, điều này cũng càng thêm cổ vũ Tôn Lan Phương kiêu ngạo.
"Có câu tôi biết cô không thích nghe, bất quá chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng không thể không nói. Chiêu Đông lúc bắt đầu thích chính là Hân Hủy, bất quá là bởi vì do cha của nó, hai người họ mới bị ép buộc chia rẽ. Cô chiếm lấy vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Cận suốt ba mươi năm như một ngày, rốt cuộc hạnh phúc hay không hạnh phúc trong lòng cô rõ ràng."
"Cô và Chiêu Đông dầu gì cũng là vợ chồng một thời gian, cô cũng không muốn nhìn thấy các người cuối cùng trở mặt thành thù chứ? Các người hảo tụ hảo tán, không dùng tới thủ đoạn cuối cùng, khiến cuộc sống của Chiêu Đông không dễ chịu sao? Ngưng Tuyết à, tôi hi vọng cô dừng lại đúng lúc, làm người chớ quá tuyệt tình biết không?"
Bà lão nói xong lời cuối cùng tràn đầy cảm khái, thật giống như tự bản thân đã đưa ra bao lời nói chất chứa bao đạo lý.
Chẳng qua là một giây kế tiếp, trước mắt của bà tối sầm, còn chưa chờ bà ta kịp phản ứng, trước mắt của bà cay xè, ánh mắt sột soạt khó chịu, mà bên tai là tiếng kinh hô không dám tin của Kiều Niệm Chiêu.
Tôn Lan Phương nhắm chặt mắt, miệng cũng mím chặt, lỗ mũi càng không dám thở mạnh, chỉ cần thở một cái, sẽ có bột phấn gì đó bị hít vào miệng mũi, khiến cho bà không nhịn được ho sặc sụa một trận.
"Bà nội, bà có sao không?" Kiều Niệm Chiêu cuống quít chạy tới, lấy khăn giấy ra lau cho Tôn Lan Phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.