Chương trước
Chương sau
Đêm đã khuya, Cận Tử Kỳ rửa mặt xong ra ngoài, Tống Kỳ Diễn đã nằm ở đầu giường xem bộ sách về mang thai.
Cô vừa muốn lên giường, cửa phòng ngủ lặng lẽ bị mở ra, sau đó một cái đầu nhỏ hết nhìn đông tới nhìn tây, mặt gian mày giảo mà đi vào, để trần một đôi chân mập mạp, mặc áo ngủ phim hoạt hoạ.
"Tối nay Mỗ Mỗ lập công lớn, hai người nên làm thế nào thưởng cho Mỗ Mỗ đây?"
Tên nhóc không hề khách khí leo lên trên giường, cái thân thể nhỏ tròn trịa lăn lông lốc chui vào.
Thân thể Tống Kỳ Diễn vốn ấm áp bị dán lên một trận lạnh như băng, nhướng mày, không nhịn được cuộn lại sách trong tay, làm bộ nhẹ nhàng mà gõ lên trên cái đầu dưa hấu tròn: "Về phòng của mình ngủ đi!"
"Không được không được!" Mỗ Mỗ ở trong chăn uốn éo người, đôi tay nắm lấy chăn, lộ ra một đôi mắt gian xảo đen như mực, nhanh như chớp mà chuyển: "Mỗ Mỗ tối nay muốn ngủ cùng Kỳ Kỳ!"
Nói xong, nhích nhích sang bên cạnh Tống Kỳ Diễn, vỗ vỗ chỗ trống rộng rãi kế bên: "Kỳ Kỳ đến đây đi!"
Cận Tử Kỳ bật cười khi nhìn đứa nhỏ nháy mắt ra hiệu, vén chăn lên nằm vào, Mỗ Mỗ lập tức đánh tới, ở trong ngực Cận Tử Kỳ cọ qua cọ lại: "Ôm trong lòng Kỳ Kỳ thật mềm mại, Mỗ Mỗ thích nhất nha!"
Tống Kỳ Diễn không thể làm gì, bị cái tên tiểu bại hoại này cắt đi thuộc địa, nhưng đã quen với thân thể mềm mại thơm tho đó, không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể kéo toàn bộ một lớn một nhỏ ôm vào trong ngực.
--- ------
Sáng sớm hôm sau ——
"Cận Mỗ Mỗ!"
Tiếng gầm lên giận dữ vang dội cả vùng trời của tòa nhà lầu chính Tống trạch, chấn động cả một đàn chim đông đang đậu trong sân bay tán loạn.
Trong vườn hoa công nhân làm vườn đang cắt tỉa cành lá nghe tiếng ngẩng đầu, người làm nữ trên lầu một đang quét dọn phòng cũng rối rít vì tiếng vang của một gian phòng nào đó trên lầu hai, đầu bếp đang nấu cơm trong phòng bếp cũng hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì.
Cận Tử Kỳ vén chăn lên, nhìn mình trên quần ướt nhẹp một mảng lớn, bất đắc dĩ vô cùng.
Cô cũng còn tàm tạm chút, còn Tống Kỳ Diễn thì ướt ở ngay đáy quần, thoạt đầu liếc mắt một cái, tuyệt đối sẽ cho là, người đàn ông đã qua nhi lập chi niên (bước qua tuổi ba mươi đã lập thân lập nghiệp) như vậy thế nhưng lại còn đái dầm, cũng khó trách cơn tức của hắn lớn như vậy.
Mà đầu sỏ gây nên đang dang rộng thân hình chữ đại, khóe miệng chảy nước miếng, ngáy ò ó o dù sét đánh cũng không sợ hãi.
Tấm ga giường màu xanh da trời đã biến thành màu xanh đậm của đại dương mênh mông.
Ẩm ướt, nong nóng, đây là cảm giác đầu tiên khi sáng sớm Cận Tử Kỳ tỉnh lại.
Sau đó cô đột nhiên quay đầu nhìn sang bên cạnh, Tống Kỳ Diễn ngủ nhưng chân mày nhíu lại thật sâu, dường như vì phía dưới cảm giác dính ướt, mà nửa người Cận Mỗ Mỗ đều đã đè ở trên người Tống Kỳ Diễn, phía dưới lại chảy nước ào ào.
Không biết tên nhóc nằm mộng thấy cái gì, cái miệng nhỏ nhắn chóp chép, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng ưm ưm thỏa mãn, sau đó còn say sưa mà vẩy nước đầm đìa do cả một đêm nín tiểu, làm cả cái giường đều thấm ướt!
Cận Tử Kỳ tạm thời không nhìn đến người đàn ông đang níu quần mà bên trán gân xanh đã nhảy lên, ôm Cận Mỗ Mỗ vào trong ngực, lột ra cái quần ướt đẫm kia vứt xuống chân giường, xé chút khăn giấy lau cái mông trần như nhộng.
Cận Mỗ Mỗ vẫn nhắm hai mắt không mở ra, giống như là một con heo con vừa sinh ra, ủi cái mũi ở trong ngực Cận Tử Kỳ cọ lung tung, cuối cùng cọ đến chỗ mềm mại, theo hô hấp phập phồng trên bộ ngực, lập tức cũng không rời đi nữa, phát ra hai tiếng líu ríu, đôi bàn tay đầy thịt cũng muốn sờ sờ đến chỗ đó của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ bị sờ nên mặt đỏ lên, cái tên vô lại này gần đây càng ngày càng nhích tới gần chữ "Sắc" rồi.
Sau đó, trong ngực trống không, Tống Kỳ Diễn mặt u ám, một tay ôm Cận Mỗ Mỗ lên, Cận Tử Kỳ nhìn bé mập bị treo trên không, lo lắng kêu lên: "Anh làm gì thế!"
"Giúp nó đi tắm!" Tống Kỳ Diễn nói xong cắn răng nghiến lợi, sau đó mang Mỗ Mỗ bỏ đi.
Đi tới nửa đường, Cận Mỗ Mỗ đã tỉnh lại, ngón tay nho nhỏ xoa xoa mắt, sau đó oa oa kêu to lên, còn quơ múa tứ chi, không cẩn thận lại tát một cái vào mặt của Tống Kỳ Diễn.
Mặt màu của Tống Kỳ Diễn đã lạnh xuống, cùng Cận Mỗ Mỗ bốn mắt nhìn nhau, cả người Cận Mỗ Mỗ lạnh run một cái, khóe miệng Tống Kỳ Diễn lại chậm rãi cong lên, thoáng hiện một chút ý cười: "Tới đây, ba tắm cho con!"
Cận Mỗ Mỗ vội vàng quay đầu lại cầu cứu, đáng tiếc, Kỳ Kỳ thân yêu của nó đang cúi đầu lau quần của mình, cuối cùng, khóc không ra nước mắt mà bị một lão nam nhân âm hiểm xảo trá lôi vào phòng tắm. . . . . .
Sáng sớm ở trên bàn ăn, tầm mắt của Cận Mỗ Mỗ khi cùng đối diện với người đàn ông nào đó đang ăn uống thật thong thả ung dung thì thân thể nho nhỏ run một cái, vội vàng nhu thuận mà cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng mà ăn bữa sáng.
Cận Tử Kỳ nhìn Cận Mỗ Mỗ đầu tóc như tổ chim đã đi xuống tới, lại nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, không biết lúc này hai cha con đang giở trò gì, hôm nay Mỗ Mỗ đàng hoàng có nề nếp thật không quá bình thường.
Chẳng qua là, còn chưa cho cô cẩn thận tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân trong này, Tống Kỳ Diễn lại ưu nhã lau khóe miệng một cái, mở miệng: "Gần tối tan việc đi chọn cho mẹ một món quà, dù sao cũng phải dỗ dành mẹ già."
Cận Tử Kỳ gật đầu đáp ứng, dù sao gần đây cô ở Phong Kỳ đi làm trạng thái cũng xem như nửa nghỉ việc, cũng không quan tâm nữa khoáng một người buổi chiều, "Em đã gọi điện thoại về, cơm tối sẽ đến hoa viên Nam Đô ăn."
Bạn nhỏ nào đó mềm mềm yếu yếu mà giơ chiếc đũa của mình lên, "Mỗ Mỗ hôm nay đi đâu ạ?"
Tống Kỳ Diễn hơi nheo mắt lại liếc tới, bạn nhỏ nào đó lập tức tự giác mà trả lời: "Mỗ Mỗ muốn cùng ba ba đến công ty, cho nên Kỳ Kỳ, ăn xong rồi thì đi làm nha, nhớ mua cho bà ngoại một món quà xinh đẹp nha!"
Tống Kỳ Diễn hài lòng nhướng mày lên, đứng dậy đi tới, nâng cái mông nặng trình trịch của Mỗ Mỗ lên, quay sang hôn một cái lên trên khuôn mặt với cái đầu tóc lộn xộn, "Vậy thì tạm biệt Kỳ Kỳ, chúng ta đi làm thôi!"
Cận Mỗ Mỗ hiền như khúc gỗ mà ồ một tiếng, động tác cứng ngắc mà quay sang Cận Tử Kỳ vẫy vẫy tay, "Kỳ Kỳ tạm biệt."
Cận Tử Kỳ nhìn sang hai cha con biến mất ở cửa, lén lén lút lút, khó khi thấy không chờ cô ăn xong đã bỏ đi, hàng lông mày đen xinh đẹp nhếch nhếch lên, chắc là không có chuyện gì đâu?
Lại ăn hai cái cho có lệ, Cận Tử Kỳ cũng chuẩn bị đi làm, Tống Kỳ Diễn sợ cô lái xe làm cho thần kinh căng thẳng ảnh hưởng thai nhi, mặc dù không tự mình đưa cô cũng sẽ an bài tài xế nhà họ Tống đưa cô đến công ty.
Trên đường Cận Tử Kỳ đi tới nhà để xe, ngẫu nhiên gặp được Bạch Tang Tang, nhưng Bạch Tang Tang đưa lưng về phía cô, đang cầm điện thoại di động ở nơi này khẽ cùng ai gọi điện thoại, nhìn bộ dáng kia, dường như cũng không hy vọng người khác nghe được.
Bất hạnh thay, khoảng cách của Cận Tử Kỳ không xa, không cẩn thận thì nghe được láng máng.
"Tôi thậm chí hoài nghi, có phải Cận Tử Kỳ đã sớm đoán được rồi sẽ có một ngày như thế hay không, ban đầu mới không chút do dự lựa chọn hủy bỏ hôn sự cùng Tô Hành Phong, nếu không cái cục diện rối rắm này chính cô ta phải gánh. . . . . ."
Lúc nghe được tên của mình, Cận Tử Kỳ híp mắt xuống, vốn muốn xoay người rời đi cũng phải ngưng lại.
Bạch Tang Tang cũng không biết có người đứng phía sau mình, ở ngay chỗ này khẽ nói: "Mụ già chết tiệt đó còn muốn tôi phải quỳ xuống với bà ta, tôi sống nhiều năm như vậy đâu nào chịu nổi uất ức như thế? Tôi mặc kể, dù sao muốn tôi ở cùng một chỗ với bà lão cực phẩm như vậy, chính là ép tôi đi chết, tôi chết không sao, ngược lại đứa bé trong bụng này. . . . . ."
Bạch Tang Tang chưa nói thêm, nhưng Cận Tử Kỳ lại nghe ra trong lời nói có ý uy hiếp, dường như bên đầu kia điện thoại đang nói, Bạch Tang Tang vẫn lẳng lặng nghe, đến cuối cùng Bạch Tang Tang có phần không nhịn được, cắt đứt đối phương.
"Bác sĩ nói tình trạng của tôi rất nguy hiểm, nếu như lần này còn sanh non, sau này có thể rất khó mang thai nữa."
Nói đến đoạn sau, dáng vẻ Bạch Tang Tang trở nên giống như đưa đám, trong giọng nói cũng ngầm mang theo hối tiếc.
Cận Tử Kỳ lại bị chữ "Còn" trong lời của cô ấy gây chú ý, cô không khỏi nhìn về phía chiếc bụng nhô cao của Bạch Tang Tang, ở trong đó không phải là đứa bé đầu tiên mà Bạch Tang Tang mang thai sao?
Bên đầu kia điện thoại không biết nói cái gì, cảm xúc của Bạch Tang Tang mới từ từ bình thản, Cận Tử Kỳ cảm thấy tiếp tục nghe nữa cũng không có gì cần thiết, vừa muốn đi, Bạch Tang Tang lại đột nhiên quay người lại.
Hai người mặt đối mặt, cả hai bên đều cùng giật mình, bất quá Cận Tử Kỳ chỉ là thoáng kinh ngạc, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, ngược lại sắc mặt Bạch Tang Tang lộ ra thật đặc sắc, quên cúp điện thoại mà lập tức hỏi thẳng Cận Tử Kỳ một câu: "Cô đã đứng ở phía sau khi nào vậy?"
"Cũng chỉ một lát." Cận Tử Kỳ nói xong lại xoay người đi tới bãi đậu xe.
Bạch Tang Tang cắn cánh môi, tâm hoảng ý loạn một hồi, trong điện thoại di động truyền tới một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, cũng không có bao nhiêu tình cảm, sự hoang mang rối loạn của cô chợt tắt, giọng trả lời thật bình tĩnh: "Không có gì, chẳng qua là đi ngang qua ."
Trước khu đối phương muốn cúp điện thoại, Bạch Tang Tang vội vàng nói: "Bất kể anh dùng phương thức gì, cũng phải thay tôi hủy diệt cửa hôn sự này, không như vậy. . . . . . Tôi cũng không sợ đường ai nấy đi, tự anh xem lại mà xử lý đi thôi!"
Không đợi đối phương trả lời, cô đã dứt khoát cúp điện thoại, một trận gió sớm rét lạnh từ phía sau ập tới, Bạch Tang Tang không nhịn được rùng mình, bàn tay cầm điện thoại di động nổi khớp xương xanh trắng thật thảm đạm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.