Chương trước
Chương sau
Mỗ Mỗ vừa mới nói xong, cửa nhà trọ đã mở ra, người tiến vào chính là ông ngoại Kiều Nam trong miệng Mỗ Mỗ.
Nhìn lên thấy Kiều Nam, Mỗ Mỗ chạy tóe khói đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, che lỗ tai Cận Tử Kỳ khẽ nói: "Ông ngoại Kiều Nam mới vừa rồi còn hỏi Mỗ Mỗ có muốn làm cháu ngoại của ông hay không, nếu như Mỗ Mỗ đồng ý sẽ tặng cho Mỗ Mỗ thật là nhiều xe hơi mini!"
Đứa trẻ nhỏ đâu nào biết che đậy tâm tình của mình, Mỗ Mỗ lúc nói lời này đôi mắt cứ đảo tới đảo lui trên người Kiều nam, vẻ mặt chẳng khác nào như đang nói "Cháu đang nói xấu ông".
Kiều Nam đổi dép đi vào, phát hiện Cận Tử Kỳ đang nhìn mình, ánh mắt mang theo ý cười, ngượng ngùng mà kéo kéo khóe miệng: "Vẫn còn chưa ăn cơm sao?"
"Dạ, mẹ ở trong phòng bếp chuẩn bị, chú Kiều có muốn đi xem một chút hay không?" Cận Tử Kỳ thử dò xét nên hỏi.
Quả nhiên, sự ngượng ngùng trên mặt Kiều Nam càng đậm, nhất là bị đôi mắt to đen bóng của Mỗ Mỗ nhìn chằm chằm, chột dạ vội ho một tiếng, "Chú đi xem một chút." Nói xong thì vuốt vuốt cái ót của mình xoay người đến phòng bếp.
"Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ có thể đồng ý yêu cầu của ông ngoại Kiều Nam không?" Bộ dáng Mỗ Mỗ đã động tâm.
Hiển nhiên, điều kiện Kiều Nam nói lên đối với người bạn nhỏ Mỗ Mỗ mà nói vô cùng có sự dụ hoặc.
Cận Tử Kỳ ôm Mỗ Mỗ vào trong lòng, hôn một cái lên gương mặt thơm sữa: "Vậy Mỗ Mỗ muốn đáp ứng không?"
Cô cảm giác mình nên lần nữa tìm hiểu chú Kiều, bề ngoài tao nhã lịch sự như vậy nhưng bên trong có lẽ là con sói phúc hắc, thế nhưng suy nghĩ mua chuộc được Mỗ Mỗ để lấy lòng Tô Ngưng Tuyết.
"Mỗ Mỗ muốn xe hơi mini, nhưng mà, Mỗ Mỗ sợ bà ngoại biết sẽ mất hứng!" Mỗ Mỗ cúi đầu khẩy ngón tay út của mình, nghẹo đầu nhỏ, tiếc nuối mà nói: "Bà ngoại nói không thể tùy tiện gọi người khác là ông ngoại."
Không biết Tô Ngưng Thu lúc nào thì đi vào phòng khách, cười nói với Mỗ Mỗ: "Cái trứng ngốc nhỏ này, lần sau bà ngoại nói như vậy, thì con hãy nói với bà ngoại, Mỗ Mỗ muốn làm cháu ngoại của ông ngoại Kiều Nam, cũng không phải muốn bà ngoại làm vợ của ông ngoại Kiều Nam. Bà ngoại của con cũng sẽ không nói con như vậy nữa."
Mỗ Mỗ vừa nghe xong hai mắt sáng rực lên, từ trên ghế sofa nhảy xuống: "Mỗ Mỗ lập tức đi nói cho bà ngoại! Nếu không, ông ngoại Kiều Nam liền đem những xe hơi mini kia tặng cho những bạn nhỏ khác!"
Nhìn sang Mỗ Mỗ không thể chờ đợi mà chạy vào phòng bếp, Cận Tử Kỳ không khỏi bật cười, cô ngược lại rất mong đợi phản ứng của mẹ, trong phòng bếp còn có Kiều Nam ở đấy, Tô Ngưng Thu bảo Mỗ Mỗ nói như vậy, rõ ràng chính là cố ý!
Mỗ Mỗ còn là một đứa bé ngây thơ, khi nói ra lời như vậy, ngược lại là trong lòng Tô Ngưng Tuyết mờ ám.
Tô Ngưng Thu ngồi xuống cạnh Cận Tử Kỳ, bóc vỏ quýt rồi than thở "Mẹ con đúng là cố chấp, nếu như không có ai ở phía sau đẩy chị ấy một cái, chị ấy vĩnh viễn sẽ dậm chân tại chỗ, chỉ có dì đây đảm đương làm ác nhân!"
Lời tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt Tô Ngưng Thu cũng không có chút nào đau lòng, ngược lại nhìn có chút hả hê.
Cận Tử Kỳ cũng không nhịn được cười: "Dì nhỏ ở bên chỗ mẹ là ác nhân, bên kia của chú Kiều, e rằng là muốn tôn sùng dì là Bồ Tát sống trên đời rồi, không chừng sẽ cho dì cái lợi lộc gì đấy!"
Tô Ngưng Thu ném quả quýt trong tay qua một bên, hai mắt liếc nhìn phòng bếp, rồi mới kề sát Cận Tử Kỳ, ở bên tai cô khe khẽ thì thầm vài câu, Cận Tử Kỳ sau khi nghe xong vẻ mặt kinh ngạc: "Chú ấy thật sự đáp ứng?"
"Có thể không đáp ứng sao?" Tô Ngưng Thu cười đến càng thêm vui vẻ: "Lần trước ở trên sân khấu trong buổi triển lãm xe Las Vegas đã muốn rồi, kết quả người phụ trách trung tâm triển lãm xe nói xe kia không bán, không nghĩ tới lại là ông ấy thiết kế. Một chiếc SUV cải tiến đổi lấy một bà vợ, nói thế nào ông ấy cũng không lỗ vốn! Ai nha, con làm gì mà chọt dì thế....."
Cận Tử Kỳ nhìn sang Tô Ngưng Tuyết ở sau lưng Tô Ngưng Thu mặt đã đen lại, nhếch khóe miệng cười cười lên: "Mẹ."
Cổ Tô Ngưng Thu co rụt lại, chỉ cảm thấy trên gáy có một trận gió mát, nhưng vẫn cười hắc hắc xoay người, giả bộ vô tội hỏi Tô Ngưng Tuyết: "Chị, cơm nấu xong rồi sao? Vậy chúng ta qua ăn đi."
Tô Ngưng Thu nhấc chân nghĩ muốn chuồn mất, lại bị Tô Ngưng Tuyết ngăn đường, "Chìa khóa xe đâu, giao ra đây."
"Chị, chị đừng như vậy mà!" Tô Ngưng Thu cười khan, nhất định không chịu giao chiếc xe kia ra.
Chiếc xe được cải tiến kia bà đã chú ý ước chừng sáu tháng, hiện tại không dễ dàng gì mà nắm lấy được, làm sao có thế tùy tiện mà trả lại chứ, huống chi, đây không phải là người ta cam tâm tình nguyện cho sao, chị gái lại bắt đầu càn rỡ ầm ĩ cái gì chứ!
Cận Tử Kỳ thận trọng phát hiện bên tai Tô Ngưng Tuyết hồng hồng, đoán chừng là không thể nán lại ở trong phòng bếp, mới ra ngoài thông khí, kết quả là nghe được Tô Ngưng Thu vì một chiếc xe liền đem mình bán cho Kiều Nam.
Tô Ngưng Tuyết mắt lạnh trừng Tô Ngưng Thu, xoay người muốn đi đến phòng ngủ của Tô Ngưng Thu.
"Chị, chị, em giao ra đây là được chứ gì?" Tô Ngưng Thu ai oán từ trong túi áo lấy ra chìa khóa xe cất bên mình đưa cho Tô Ngưng Tuyết, Tô Ngưng Tuyết cầm lấy xong thì xoay người đi vào phòng bếp.
Nói vậy, là phải đem chiếc xe này trả lại cho Kiều Nam.
"Ài, mẹ con đó, người này đúng là khó chịu!" Tô Ngưng Thu phiền muộn mà thở dài, con vịt nấu chín rồi cứ như vậy mà bay!
Cận Tử Kỳ bưng ly nước uống một hớp, nhìn sang cửa phòng bếp khép hờ, cười mà không nói.
--- ------
Lúc ăn cơm, Mỗ Mỗ vẫn quấn lấy Kiều Nam, không phải là muốn từ chỗ của ông vơ vét chút xe đồ chơi sao.
"Ông ngoại" ngắn "ông ngoại" dài, từ đầu bàn ăn đến cuối bàn ăn, miệng lưỡi ngon ngọt khiến Kiều Nam híp mắt cười, lập tức bế tên nhóc mập lên trên đùi mình đút nó ăn cơm, thấy vậy Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy ngại ngùng.
"Chú Kiều, chú còn chưa ăn, giao nó cho cháu đi."
Kiều Nam lại cười lắc đầu: "Không có sao, cháu cứ ăn đi, chú thích trẻ con."
Kiều Nam năm mươi tuổi nhưng mà dưới gối không con, người cô đơn một mình, cho nên dù cùng Tô Ngưng Tuyết tái hôn, bên cạnh ông cũng không có cái gì dính líu, loại bỏ bớt không ít phiền phức cho con đường tái hôn của hai người.
Tô Ngưng Thu lại nhanh mồm nhanh miệng mà nói: "Thích trẻ con như vậy, mình sinh một đứa là được rồi, lần trước em còn gặp một cặp sinh đôi mười ba tuổi con của một ông cụ!"
"Ngưng Thu!" Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên đề cao giọng, liếc ngang Tô Ngưng Thu ngăn cản bà nói tiếp.
Tô Ngưng Thu nhếch khóe môi, khẽ nói thầm: "Không nói thì không nói." Nói xong lại chọt chọt Cận Tử Kỳ ở bên cạnh, cười lên: "Mẹ con cũng thiệt là, dì không có nói chị ấy, chị ấy lại khẩn trương vớ vẩn cái gì."
Cận Tử Kỳ cảm giác mình sắp không nhịn được trận cười này, dì nhỏ của cô tuyệt đối là cố ý, nếu như trước đó dạy Mỗ Mỗ nói những lời kia là vì tác hợp, như vậy hiện tại nhất định là đang báo thù việc bị đoạt mất xe!
Tô Ngưng Tuyết lại nghiêm mặt, nhưng giữa lông mày lại nhuộm một chút mất tự nhiên, bà nhìn sang Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Thu đang thì thầm với nhau: "Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, không ai sẵn lòng ăn nước miếng của các người."
Tô Ngưng Thu bĩu môi, im lặng một chút, rồi lại cùng Cận Tử Kỳ nói chuyện: "Mẹ con thật là thẹn thùng quá."
"Ngưng Thu!" Tô Ngưng Tuyết đặt chén cơm lên trên bàn, mặt mũi cũng lạnh mấy phần.
"Được rồi, không nói nữa không nói nữa." Hai bàn tay của Tô Ngưng Thu làm tư thế đầu hàng, cầm đũa lên cúi đầu xuống ăn cơm.
Cận Tử Kỳ trong lúc rảnh rỗi gắp thức ăn, liếc nhìn Kiều Nam ở đối diện, ông đang cúi đầu đút Mỗ Mỗ ăn cơm, nhìn qua giống như không đem câu chuyện của họ đang nói chuyện để ở trong lòng, nhưng Cận Tử Kỳ bắt được khóe miệng ông có một độ cong như có như không.
Một bữa cơm mọi người ăn được đều có tâm sự riêng, vô cùng quái dị. Cũng chỉ có tình hình của Mỗ Mỗ ở chỗ này là linh hoạt.
"Ông ngoại, ông nhất định phải làm xong xe nhỏ nhanh lên một chút mang đến đây cho Mỗ Mỗ, bằng không, Mỗ Mỗ cũng không gọi ông là ông ngoại nữa, còn nói xấu ông với bà ngoại, không để cho bà ngoại dời đến nhà ông ở!"
Tô Ngưng Tuyết đang gắp thức ăn thoáng dừng đũa, bên tai mơ hồ đỏ lên, Tô Ngưng Thu ha ha cười lên, liếc nhìn Tô Ngưng Tuyết, tựa như trong phút chốc mở mày mở mặt lên, cố ý lớn tiếng nói với Mỗ Mỗ: "Mỗ Mỗ, vậy con phải đốc thúc ông ngoại làm xong xe nhanh lên một chút nha!"
Kiều Nam không nói gì, chẳng qua là cười cười, cưng chìu mà sờ sờ đầu của Mỗ Mỗ.
Ngược lại Cận Tử Kỳ cảm thấy bắt người tay ngắn, có phần xấu hổ, "Chú Kiều, chú đừng bận rộn với nó nữa, chiếc xe điều khiển từ xa này đủ cho nó chơi rồi, đừng phí tâm nữa."
Lời này Mỗ Mỗ nghe thấy cũng không vui lòng, cái gì gọi là đừng quá bận rộn với chuyện của nó?
"Ông ngoại Kiều Nam, ông sẽ làm cho Mỗ Mỗ chứ? Mỗ Mỗ muốn mà, sau này, đến lúc Mỗ Mỗ có xe nhỏ, sẽ dẫn bà ngoại và ông ngoại Kiều Nam còn có tiểu anh đào cùng đi du lịch, ông ngoại, ông nói có được không?"
Kiều Nam nghe xong luôn miệng cười nói "Được", vẻ mặt tựa hồ muốn nói đứa nhỏ này nói ra tiếng lòng ta!
Mỗ Mỗ thấy Kiều Nam bị mình thu mua, đối với Cận Tử Kỳ nghịch ngợm le lưỡi. Cận Tử Kỳ không thể làm gì nó, Tô Ngưng Tuyết trầm ngâm chốc lát, mới nhìn về phía Kiều Nam mở miệng, giọng điệu lại hết sức nghiêm túc:
"Đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện, vẫn quấn lấy anh khiến cho anh tốn kém, ngày hôm nay thật sự rất cám ơn anh."
Tô Ngưng Tuyết khách sáo có chút không giải thích được, dường như cố ý muốn kéo khoảng cách với Kiều Nam.
Ngoài dự đoán, Kiều nam cũng không vì thái độ của bà mà kinh ngạc, ngược lại ông ngẩng đầu nhìn bà, cũng không kiêng dè ở nơi này có người khác, chậm rãi nâng lên khóe miệng, ý cười trong đáy mắt dần dần đậm: "một tiếng cám ơn là xong?"
Cận Tử Kỳ đang uống canh, nghe những lời này thiếu chút nữa uống vào trong khí quản, không nhịn được ho nhẹ hai tiếng.
không khí trong phòng ăn lập tức trở nên có chút mập mờ
Tô Ngưng Thu thức thời mà cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn bát cơm, chân ở dưới bàn chạm Cận Tử Kỳ, ra hiệu ngầm cô cũng không cần mở miệng ngắt lời, sẽ để cho hai người đó ở đây khó xử mắt to trừng mắt nhỏ.
Tô Ngưng Tuyết nghe Kiều Nam nói mà ngẩn ra, nhất là ý cười thật sâu trong đôi con ngươi của ông, khiến cho bà chợt cảm thấy mất tự nhiên, không biết nên nói cái gì, lúc rũ mí mắt xuống cũng ngăn lại trọng tâm câu chuyện.
"Sắp đến năm mới rồi, Mỗ Mỗ vẫn chưa mua quần áo mới nữa, khi nào có thời gian đến cửa hàng đi dạo một chút."
Hiển nhiên Cận Tử Kỳ biết mẹ đây là đang tìm đến cô để đánh vỡ cục diện lúng túng, chẳng qua là vẫn chưa chờ cô nói tiếp, Kiều Nam đột nhiên sâu kín mà nói một câu: "Tôi là người có tâm công danh lợi lộc rất nặng, làm bất cứ chuyện gì đều có ý đồ."
Nhiệt độ trong phòng ăn bởi vì một câu nói đột ngột này mà lại tăng thêm vài độ.
Hơn hết ý tức của Kiều Nam lại rõ ràng, Cận Tử Kỳ đều hiểu, Tô Ngưng Tuyết như thế nào sẽ nghe không hiểu?
Vậy mà câu trả lời của Tô Ngưng Tuyết luôn là làm người ta thất vọng: "Biết rồi, nêu là bạn bè đợi đến lúc anh quay về Ireland, tôi nhất định sẽ tặng anh một phần đại lễ xem như là nói lời cảm ơn anh."
Tô Ngưng Tuyết thời thời khắc khắc treo chữ "bạn bè" bên khóe môi, không phải là muốn nhắc nhở Kiều Nam mình không có ý đó sao?
Ánh mắt Kiều Nam nhìn bà thật sâu, rồi gật gật đầu: "Được."
---------------
Ăn cơm xong ngồi một lát, Cận Tử Kỳ lại đứng dậy chuẩn bị trở về công ty đi làm.
"Chú vừa muốn đi đến chỗ công ty cực hạn một chút, thuận đường đưa cháu qua đó."
Kiều Nam chủ động đề xuất đưa cô qua, Cận Tử Kỳ không khước từ, hai người lại cùng nhau rời đi.
Xe lái đến dưới lầu Phong Kỳ, Cận Tử Kỳ nói cám ơn chuẩn bị xuống xe, Kiều Nam lại đột nhiên mở miệng: "Tử Kỳ, nếu như.... Chú dự định cầu hôn mẹ cháu, cháu sẽ phản đối hay không?"
Cận Tử Kỳ nhìn sang Kiều Nam, vẻ mặt ông vô cùng nghiêm túc, cô có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền hiểu rõ, Kiều Nam là lo lắng cô đứng ở phía cha mình, bài xích ông và Tô Ngưng Nguyệt ở chung một chỗ?
Nếu như Tô Ngưng Nguyệt thật sự có ý vãn hồi với Cận Chiêu Đông mà nói, cô đây thân làm con gái cũng sẽ tác hợp cho họ.
Đáng tiếc, trước khi Tô Ngưng Tuyết ly hôn đã nói một câu "Tranh thủ cái gì, tâm cũng không ở trên người của người ta", sau khi để xuống thì sắc mặt cũng bình tĩnh, cũng đã để cho cô hiểu rõ, cả đời này Tô Ngưng Tuyết cũng sẽ không quay đầu lại nữa.
Đón nhận ánh mắt mong chờ của Kiều Nam ở nơi nấy, Cận Tử Kỳ nhẹ lay động đầu: "Đây là chuyện của đời trước, làm vãn bối cháu cũng không có tư cách nói thêm cái gì, điều quan trọng vẫn là hai người chú Kiều và mẹ cháu, nếu như mẹ cháu không phản đối, cháu hiển nhiên cũng sẽ tận đáy lòng chúc hai người hạnh phúc."
Ánh mắt Kiều Nam sáng lên, nụ cười trên mặt dần dần đậm: "Cám ơn cháu, Tử Kỳ."
"Chú Kiều không cần nói cám ơn với cháu, nếu như chú thật sự có thể khiến cho mẹ cháu hạnh phúc, nên nói cám ơn chính là cháu."
Tô Ngưng Tuyết có thể ở nhà họ Cận chịu đựng ba mươi năm, nguyên nhân phần lớn đều là bởi vì cô, Tô Ngưng Tuyết vì cô hy sinh thời gian gần ba mươi năm, làm con gái cô chỉ muốn cho mẹ nửa đời sau có thể vui vẻ một chút.
"Chú sẽ chăm sóc mẹ cháu thật tốt."
Cận Tử Kỳ đối với việc Kiều Nam cam kết quay lại cười khẽ, lại mở cửa xuống xe, cũng không cần quá nhiều lời hứa hẹn ngoài miệng, quan trọng nhất vẫn là hành động thực tế của Kiều Nam, nhưng thật ra cô cực kỳ mong đợi ngày nào đó mẹ bị lung lay.
Chạng vạng, Tống Kỳ Diễn tan tầm thì đón hai mẹ con Cận Tử Kỳ xong mới cùng nhau quay lại nhà họ Tống.
Khi xe lái đến trước cửa sắt Tống Trạch, trong lúc vô tình Cận Tử Kỳ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở cách đó không xa.
Khoảng cách đó không gần, diện mạo của người ngồi trên ghế lái trông rất mơ hồ, cô không nhịn được nhìn thêm vài lần, mới phát hiện bảng số xe thể thao rất quen mắt, rất nhanh lại liên tưởng đến cái tên Kiều Niệm Chiêu.
Cẩn thận quay sang ngắm lần nữa, chỉ cảm thấy người trong xe thể thao càng nhìn càng giống Kiều Niệm Chiêu.
Cô ta làm sao sẽ dừng xe ở nơi này?
"Nhìn cái gì mất hồn như thế?" Lúc Tống Kỳ Diễn thả chậm tốc độ lái xe vào trong, đột nhiên hỏi cô.
Cận Tử Kỳ nhấp khóe môi: "Dường như nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu, xe thể thao của cô ta dừng ở bên ngoài."
Ngón tay của Tống Kỳ Diễn như có như không gõ xuống vô-lăng một cái, không có bao nhiêu ngoài ý muốn, "Tối nay Bạch Tang Tang chuyển tới ở, e rằng cô ta muốn mình tận mắt nhìn thấy mới chịu chết tâm."
Người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ nghe thấy như rơi vào trong sương mù, tò mò nháy mắt nhìn nhìn ba ba lại nhìn nhìn mẹ, cuối cùng thấy không ai để ý mình, biết điều mà cúi đầu tiếp tục chơi với xe điều khiển từ xa trong tay.
Cận Tử Kỳ nhớ tới chuyện Tôn Hạo theo đuổi Kiều Niệm Chiêu, nói với Tống Kỳ Diễn, chẳng qua Tống Kỳ Diễn chỉ hơi cau mày lại, một lát sau mới nói một câu tổng kết: "Ánh mắt của cậu ta không tốt." Edited by Tâm Thường Lạc
--- ------
Ăn xong cơm tối, cả nhà Cận Tử Kỳ ba người ở vườn hoa tản bộ, lại nghe thấy một tràng tiếng còi xe.
Thoáng đến gần lại nhìn thấy hai chiếc xe có rèm che lịch sự tao nhã dừng ở phía trước nhà để xe, vốn đang đứng ở cửa lầu chính, Tống Nhiễm Cầm ăn vận một thân tịnh lệ lộng lẫy đi giày cao gót lộc cộc lộc cộc mà chạy chậm qua, giọng nói nghe vào cũng là vô cùng vui mừng.
"Rốt cuộc cũng đến đây rồi, mẹ ngày ngóng đêm trông cuối cùng cũng thấy Tang Tang con rồi!"
Tô Hành Phong trước tiên từ trong xe hơi ra ngoài, trên mặt của anh không có chút biểu cảm dư thừa, bờ môi kéo căng, cùng với Tống Nhiễm Cầm vui mừng hớn hở nhiệt tình tạo thành sự tương phản mãnh liệt.
Phía sau cửa xe của một chiếc xe khác mở ra, đưa Bạch Tang Tang tới là mẹ và anh cả của cô, Bạch Lộ Ngưỡng cũng không thấy bao nhiêu cao hứng, nghiêm mặt trông rất u ám, Bạch phu nhân thì cẩn thận mà đỡ Bạch Tang Tang xuống xe. Edited by Tâm Thường Lạc
Tống Nhiễm Cầm thấy con trai nhà mình chậm chạp như vậy, ở phía sau đẩy Tô Hành Phong một cái, muốn cho anh đến đỡ Bạch Tang Tang, kết quả Tô Hành Phong chỉ nghiêng mặt nhìn về phía cảnh vật cũ, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Lúc này lại làm cho Tống Nhiễm Cầm gấp đến độ. . . . . . Dứt khoát đẩy Tô Hành Phong ra, còn mình đi tới cười làm lành mà nói: "Đứa bé kia vẫn còn ngượng, các vị cũng đừng trách móc, trễ như thế tới đây, ăn cơm rồi sao?"
Bạch Lộ Ngưỡng từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm một cái, chẳng qua là lấy điện thoại di động ra gọi điện, ở đầu bên kia sau khi vừa kết nối thì quay lưng lại nói điện thoại: "Đã đến rồi. . . . . . Dạ. . . . . . Ba yên tâm đi, con và mẹ chốc lát nữa trở về."
Khoé miệng Tống Nhiễm Cầm co rút dữ dội, bị xem thường như vậy nên có chút lúng túng. Nhưng rất nhanh thì bà hiểu được, lần trước mình lỗ mãng đả thương vợ chồng nhà họ Bạch, người ta hiện tại cho mình sắc mặt như vậy là bình thường.
Cho nên, cũng không so đo nhiều hơn, cố gắng điều chỉnh biểu tình trên mặt, bày ra một nụ cười hiền hoà.
Ánh mắt Tống Nhiễm Cầm khi liếc đến Bạch phu nhân đang dìu đỡ Bạch Tang Tang đi đến ở phía sau thì tinh thần chấn động, nhất là nhìn thấy bàn tay của Bạch Tang Tang còn đặt ở bụng nhẹ nhàng mà vuốt ve, lập tức vui mừng nhướng mày.
"Tang Tang, cẩn thận đường một chút nha, nhà này khi xây làm thế nào cũng không lắp đặt nhiều đèn đường chút, hôm nay trời tối không thấy rõ đường dưới chân, nếu như khiến người ta ngã thì làm sao chứ! Cũng không biết cái nhà thiết kế kém bản lĩnh nào thiết kế, không có trình độ như vậy!" Edited by Tâm Thường Lạc
Tống Nhiễm Cầm không chút nào quan tâm trên mặt Tô Hành Phong khó chịu, đi thẳng tới không để ý sắc mặt Bạch Tang Tang lạnh lùng mà kéo lấy tay Bạch Tang Tang, dùng bàn tay mập mạp, có vết chai dài trong lòng ngón tay vuốt ve qua lại, ánh mắt lại lướt qua bụng của Bạch Tang Tang hai lần, lập tức chậc chậc nói: "Nhìn cái bụng này đi, vừa tròn lại vừa nhọn, nhất định là con trai!"
Khoé miệng của Bạch Tang Tang giật giật, không dễ dàng phát giác mà ngọ nguậy vài cái, nhưng chống không lại sức lực dã man của Tống Nhiễm Cầm, chẳng qua là hơi nhíu mi tâm đã tiết lộ cô đối với Tống Nhiễm Cầm chán ghét và khinh bỉ.
"Các cô con gái tuổi trẻ này, lại chỉ biết giảm cân, làm thế nào không suy nghĩ một chút, phụ nữ xương cốt không tốt, sanh con là phải chịu khổ rồi! Sau này ở tại nhà chúng ta, mẹ nhất định bồi bổ cho con thật tốt, dưỡng con phải trắng trẻo mập mạp !"
Tống Nhiễm Cầm nói xong cười khanh khách, mặt mày hồng hào, nơi nào sẽ chú ý mặt mày của Bạch Tang Tang như đêm tối.
"Tang Tang, mới vừa rồi mẹ bảo phòng bếp hâm cho con một chén thuốc nhũ bồ câu, đợi lát nữa thì mang đến phòng của con, mẹ đã hỏi chuyên gia dinh dưỡng rồi, bà ấy nói, phụ nữ có thai ăn nhiều nhũ bồ câu thì đối với sự trưởng thành của thai nhi mới có lợi!"
Bạch Tang Tang vừa nghe đến ba chữ "Nhũ bồ câu", mặt đen như đáy nồi, mới vừa há miệng muốn nói cái gì, Bạch phu nhân ở bên cạnh âm thầm bấm bấm cánh tay của cô, Bạch Tang Tang ăn đau đành nuốt vào trong miệng.
Trên mặt Bạch phu nhân mang nụ cười nhạt, quay sang Tống Nhiễm Cầm khách khí nói: "Thật sự làm phiền chị quá, Tang Tang nhà chúng tôi, đứa nhỏ này bị chúng tôi làm hư rồi, sau này ở nơi đaay còn phải nhờ các vị thông cảm nhiều hơn!" Edited by Tâm Thường Lạc
"Bạch phu nhân nói lời này đã quá khách sáo." Tống Nhiễm Cầm nghe thấy cả người cũng lâng lâng, cười đến ngũ quan trên mặt nhăn lại thành một đóa hoa cúc nhỏ: "Tang Tang chính là vợ của con tôi, trong bụng này chính là cháu của tôi!"
Bạch phu nhân phối hợp mà cười cười, con ngươi đảo một vòng, trừng mắt Bạch Tang Tang, trên tay cũng kéo kéo tay áo của cô, trên mặt lại dịu dàng nói: "Tang Tang, còn không nói tiếng cám ơn với Tô phu nhân đi!"
Bạch Tang Tang khinh thường mà bĩu môi, chỗ tốt của đèn đường u ám chính là che đậy sự mỉa mai trên mặt cô.
"Bà thông gia, chị nói lời này có thể không đúng!" Tống Nhiễm Cầm cố ý làm ra vẻ biểu tình không vui, nụ cười của Bạch phu nhân cứng đờ, lại nghe được Tống Nhiễm Cầm vỗ nhẹ lên bàn tay Bạch Tang Tang nói tiếp: "Thế nào còn gọi Tô phu nhân vậy? Vào cửa nhà họ Tô rồi, Tang Tang à, sau này nên phải đổi lại gọi ta là mẹ!"
Tống Nhiễm Cầm nói xong nhìn về phía Bạch phu nhân: "Bạch phu nhân. . . . .. Không đúng, hiện tại nên đổi giọng gọi bà thông gia rồi, chị nói xem, lời tôi đây nói có đạo lý hay không?"
Bạch phu nhân ngượng ngùng mà cười một tiếng, gật đầu: "Có lý có lý, ngược lại tôi quên mất lễ này." Nói xong, dường như không muốn cùng Tống Nhiễm Cầm nói lung tung nữa, quay sang Bạch Lộ Ngưỡng hỏi: "Hành lý cũng chuyển ra rồi sao?"
Bạch Lộ Ngưỡng quay qua nhìn sang Tô Hành Phong, hành lý cũng đặt ở trong xe Tô Hành Phong rồi.
Tô Hành Phong mấp máy môi mỏng, sau khi xoay người mở buồng xe, cũng lấy hành lý bên trong ra, quá trình hoàn thành một loạt động tác, trước sau mặt mày vẫn căng cứng, giống như người nào thiếu anh ta ba trăm vạn.
"Tang Tang, đứa nhỏ này sắp được hai tháng sao?" Tống Nhiễm Cầm cẩn thận vuốt bụng Bạch Tang Tang
Có Bạch phu nhân ở bên cạnh, Bạch Tang Tang không dám quá càn rỡ, dịu dàng gật gật đầu, dưới ánh đèn vàng nhạt, để cho cô nhìn qua càng thêm mềm mại dịu dàng, thấy thế lòng Tống Nhiễm Cầm tràn đầy vui mừng.
Tống Nhiễm Cầm hào hứng mà lôi kéo tay của Bạch Tang Tang đi nhanh lên phía trước đi, không để ý Bạch phu nhân lo lắng mà ngăn cản cùng Bạch Tang Tang giãy giụa, đi tới bên cạnh Tô Hành Phong, không thấy mặt Tô Hành Phong đã xanh đen, một phen xách hành lý trong tay Tô Hành Phong qua, sau đó nhanh nhẹn mà nhét bàn tay của Bạch Tang Tang vào trong tay Tô Hành Phong.
"Còn không dìu vợ con cho tốt, đoạn đường này khó đi, ngộ nhỡ té dập đầu , trong bụng này chính là con trai của con, nếu xảy ra chuyện gì để xem con đền cháu trai vàng bảo bối của mẹ như thế nào!"
Tống Nhiễm Cầm liếc nhìn Tô Hành Phong, lạnh mặt dạy bảo xong, rồi quay người lại mặt tươi cười nghênh đón người, nhìn sang Bạch phu nhân và Bạch Lộ Ngưỡng sắc mặt khó chịu mỉm cười nói: "Đều vào đi thôi, tôi đã bảo người giúp việc chuẩn bị trà xong." Edited by Tâm Thường Lạc
Bên này Bạch Tang Tang và Tô Hành Phong như là một đôi vợ chồng bất hoà, cả hai nhìn nhau sinh chán ghét.
Tô Hành Phong xưa nay hiếu thuận, cũng không dám làm trái quá lời của Tống Nhiễm Cầm, mặc dù không thích Bạch Tang Tang lại cũng chỉ có thể dìu cô, ngược lại Bạch Tang Tang trước tiên từ chối: "Tô phu nhân, bà đừng lo lắng. Lúc này thai nhi còn nhỏ, thân thể tôi thì nhẹ, không quan trọng. Hãy để cho Hành Phong giúp bà xách cái rương đi, vật kia rất nặng, bà nên cẩn thận cái lưng của mình."
Mặt Tống Nhiễm Cầm đột nhiên trầm xuống, tiếng nói đè thấp: "Gọi cái gì Tô phu nhân, gọi mẹ!"
Đỉnh đầu của Bạch Tang Tang lập tức dâng lên một làn khói đen, nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Bạch phu nhân, mấp máy đôi môi đỏ mọng, một hồi lâu sau mới ấp úng mà kêu một tiếng: "Mẹ. . . . . ."
"Chao ôi!" Tống Nhiễm Cầm đáp lại một tiếng lanh lảnh, cả người cũng bao phủ trong bọt khí đắc ý vênh váo.
Sắc mặt của Tô Hành Phong nhất thời càng khó nhìn hơn, bước chân cố định ở nơi nào, có chút phát cáu nhìn Tống Nhiễm Cầm: “Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy? Con và cô ấy bát tự còn chưa phẩy* đâu!”
* Bát tự còn chưa phẩy: tức chưa chính thức kết hôn. Ban đầu dùng để mô tả một cuộc hôn nhân ở Trung Quốc cổ đại, một người đàn ông và một người phụ nữ có ngày sinh và tám ký tự trong lá số tử vi được khớp thì có thể kết hôn.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Bạch phu nhân và Bạch Lộ Ngưỡng lập tức khó coi, Bạch Tang Tang cũng quay đầu trừng anh. Edit by Tâm Thường Lạc
Tống Nhiễm Cầm vốn là đang xách hành lý phải thở hồng hộc, vào lúc này nghe được con trai bảo bối lại không phối hợp, lập tức đứng vững chân, ném cái rương lên trên mặt đất, nhìn chằm chằm Tô Hành Phong, ánh mắt cười cười.
“Bát tự còn chưa phẩy? Đến lúc Tang Tang sinh hạ đứa nhỏ cho nhà họ Tô chúng ta, cô ấy chính là vợ danh chánh ngôn thuận của con, là mẹ của con trai ruột con, còn không mang Tang Tang đi vào nghỉ ngơi!”
Tô Hành Phong cắn chặt hàm răng, hai tay đang buông bên quần tây siết lại thành quả đấm cứng rắn.
Vậy mà đối mặt với Tống Nhiễm Cầm giống như nữ vương độc tài, sự phản kháng của anh ta thường thường là không có hiệu quả, Tống Nhiễm Cầm nhẹ quét qua một cái mắt lạnh, không thể nghi ngờ, ánh mắt đó khiến cho Tô Hành Phong xưa nay luôn nghe lời lập tức cúi đầu.
một mình Tống Nhiễm Cầm vừa kéo cái rương vừa ôm ba cái túi lớn, mẹ con nhà họ Bạch lại không người nào nói giúp một tay, nhìn ở trong mắt Tô Hành Phong, lúc này đối với người nhà họ Bạch càng lúc càng không có hảo cảm, ngược lại, chán ghét đến cực điểm.
Vậy mà Tống Nhiễm Cầm hoàn toàn thuộc loại hình nhân vật tự tìm tai vạ, cũng không gọi người giúp việc tới giúp một tay, khi đi ngang qua Tô Hành Phong thì dừng lại, nhìn anh một cái, giọng nói bình thản lại vạn phần chắc chắn: “Chẳng lẽ, con lại muốn con đàn bà kia nữa, không muốn mẹ ruột mình sao? Còn con trai trong bụng vợ con nữa!”
Tống Nhiễm Cầm nói năng hùng hồ và sắc mặt nghiêm khắc khẽ khiển trách Tô Hành Phong, chìa ra một ngón tay chỉ vào bụng Bạch Tang Tang.
“Nếu như con còn dằn vặt, lần sau mẹ sẽ không giống như hôm nay dễ dàng bỏ qua cho cái đồ sao chổi kia như vậy!”
Tô Hành Phong bỗng dưng nhìn sang Tống Nhiễm Cầm, “Mẹ, mẹ……. Mẹ lại làm gì Niệm Chiêu vậy?”
Tống Nhiễm Cầm mỉa mai và cười lạnh: “cô ta dám làm mặt dày tới cửa, thì mẹ dám cầm chổi đuổi người, mẹ đã nói với cô ta, cánh cửa nhà họ Tô chúng ta cho dù có thấp hơn nữa cô ta cũng không vượt qua nổi, con vẫn là hết hy vọng điều này đi.”
Mặt của Tô Hành Phong trong phút chốc rút đi huyết sắc, Tống Nhiễm Cầm lại khôi phục nụ cười, giao hành lý trong tay cho người giúp việc đang vội vã chạy tới, mình thì vỗ vỗ lên bàn tay Tô Hành Phong và Bạch Tang Tang đang nắm tay nhau.
“Hai đứa các con, sau này sống tốt hơn ngày hôm nay biết không?” Edit by Tâm Thường Lạc
Tô Hành Phong cười khổ, tránh thoát tay của Tống Nhiễm Cầm, ngay sau đó cũng buông Bạch Tang Tang ra, xoay người tự mình đi thẳng vào tòa nhà phía đông, cũng không quay đầu lại đi mất.
Sắc mặt của ba mẹ con nhà họ Bạch cũng không tốt, Tống Nhiễm Cầm cười khan: “Nhìn xem đứa nhỏ này…..”
Ngay sau đó, Tống Nhiễm Cầm lại chôn vùi đi sự không thoải mái, vô cùng cao hứng mà lôi kéo bàn tay của Bạch Tang Tang đi vào trong, thật phấn khởi mà giới thiệu cho Bạch Tang Tang phòng ốc và cảnh vật trong Tống trạch.
Bạch Tang Tang trề môi xuống, thật sự là xem cô như Già Lưu vào thăm đại quan viên, không có kiến thức sao? !
Bất quá, ở bề ngoài, sau khi Bạch Tang Tang nhận được cảnh cáo của Bạch phu nhân, không dám lỗ mãng, ngược lại phối hợp mà giống như chưa từng tới nơi này, dịu dàng nghe Tống Nhiễm Cầm giải thích, thỉnh thoảng đáp hai câu, vừa có vẻ không lạnh không nhạt, cũng sẽ không để cho Tống Nhiễm Cầm cảm thấy cô giọng khách át giọng chủ mà mất hứng.
Tống Nhiễm Cầm nói đến xúc động bùi ngùi, vuốt bàn tay được bảo dưỡng của Bạch Tang Tang, hơi nhíu mày một cái, sau đó lại cười ra, vuốt bụng của cô nói: “Bây giờ con chính là đại công thần của nhà họ Tô chúng ta, A Phong chúng ta chính là con một đời thứ ba, là bảo bối của mẹ và ba của nó. Bụng của con đây này, cũng là quý giá bảo dưỡng thật tốt nha, cái gì cũng không nên làm, có chuyện gì giao cho người giúp việc trong nhà là được rồi.”
Bạch Tang Tang hơi rũ mi xuống, cố giả vờ thẹn thùng mà đáp lại, nhưng trong lòng thì khinh bỉ đến tột cùng, cô đường đường là Đại tiểu thư nhà họ Bạch gả cho con trai bà, nếu như bà còn bảo tôi làm việc là nói được sao?
Tống Nhiễm Cầm nhìn cô biết điều như vậy, tâm hư vinh trong lòng bành trướng cực độ, thật cao hứng mà kéo cô đến trước mảng cỏ ở toà nhà phía đông: "Mẹ cũng đã nghĩ rồi. Phụ nữ có thai mà, tốt nhất phải ăn một ít trứng do gà nuôi trong nhà đẻ, ngày mai mẹ sẽ bảo người giúp việc phòng bếp mua cho mẹ mấy con gà con về nuôi, chờ thêm mấy tháng cho lớn, là có thể đẻ trứng cho Tang Tang con bồi bổ thân thể rồi."
Nụ cười bên khoé miệng Bạch Tang Tang cứng đờ, thử dò xét hỏi: "Việc này không tốt lắm đâu?"
Nhà họ Bạch tài đại khí thô, Bạch Tang Tang từ nhỏ trải qua chính là cuộc sống cẩm y ngọc thực, đâu nào có cuộc sống cùng một đám gà ở chung một chỗ lẫn lộn, thậm chí vừa nghĩ tới từng đống một phân gà cô đã không nhịn được buồn nôn.
Huống chi, lúc này ở trên thảm cỏ của nhà họ Tống cỏ mọc vô cùng tốt, trong ngày thường tìm người chuyên môn xử lý bảo vệ còn không kịp, ngược lại bà ta thật khéo, muốn thả đàn gà lên đó cho ăn và nuôi dưỡng, quả nhiên là dân quê không có văn hóa!
Dĩ nhiên, phần khinh bỉ này chỉ có thể giấu ở trong lòng, nếu như bị Tống Nhiễm Cầm biết, cái người đàn bà chanh chua này còn không kéo tóc của cô hung hăng dạy dỗ cô một trận, cha cô đây mặt bị thương không nhẹ, đến nay còn lưu lại vết sẹo.
Tống Nhiễm Cầm vừa nghe Bạch Tang Tang chất vấn mình, lập tức dựng lông mày lên: "Thế nào không được? Con bây giờ có thai rồi, đứa nhỏ sinh ra tới cũng phải gọi ba của mẹ một tiếng ông cố, mẹ nuôi mấy con gà cho con bồi bổ thân thể chẳng lẽ ông ấy còn thuyết tam đạo tứ trách móc mẹ sao?"
"Tôi không phải ý này. . . . . ." Bạch Tang Tang âm thầm khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì, quay đầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía mẹ mình, Bạch phu nhân lập tức ăn ý đi lên, từ trong tay Tống Nhiễm Cầm kéo con gái qua.
"Mùa đông gió lớn đứng ở chỗ này lâu rất lạnh, có chuyện gì chúng ta đi vào từ từ nói."
"Đúng vậy, con cũng cảm thấy rất lạnh." Bạch Tang Tang là hận không thể bay vào trong phòng, có thể cách xa Tống Nhiễm Cầm càng xa càng tốt, cùng Tống Nhiễm Cầm đứng ở một nơi, cô cảm giác mình nếm mùi rơi thẳng xuống vô đáy.
Hai mẹ con dìu nhau bước nhanh qua lầu phía đông, Tống Nhiễm Cầm ở phía sau các cô bất mãn quát lớn: "Làm cái gì đấy? Chạy nhanh như vậy, chậm một chút nha! Người có thai tại sao có thể không chú ý như vậy!"
Bạch phu nhân chỉ đành phải thả chậm bước chân, quay đầu cười với Tống Nhiễm Cầm: "Nói đúng, là nên chậm một chút, nhìn tôi đây trí nhớ, cũng quên Tang Tang là phụ nữ có thai."
Tống Nhiễm Cầm cảm giác lòng tự trọng của mình lấy được thỏa mãn cực lớn, hừ nhẹ một tiếng, liền đi tới trước mặt các cô, vừa nói năng mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy đến cách nuôi dạy con vừa theo sát các cô dẫn đường cho họ đi đến lầu phía đông.
"Kỳ Kỳ, có phải cô cả sẽ trộm đi chít chít của Mỗ Mỗ hầm cách thuỷ cho dì kia ăn không?"
Đứng ở cách đó không xa một nhà ba người từ đầu đến cuối cũng không bị phát hiện, không biết là chỗ họ đứng quá bí mật, hay là đoàn người này cũng đều có tâm sự riêng cho nên giác quan cũng thay đổi trở nên chậm chạp?
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn Mỗ Mỗ đang cầm một con gà con lông vàng, Mỗ Mỗ cũng đang ngước đầu lên, đôi mắt to như quả nho đen đầy lo lắng mà nhìn cô, con gà con lông vàng với đôi mắt như hạt đậu cũng nhìn chăm chú lên trên mặt cô, dường như đang vì vận mệnh của mình mà cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Ách. . . . . ." Tròng mắt của Cận Tử Kỳ nhấp nháy, không biết nên trả lời như thế nào.
Tống Kỳ Diễn cũng đã ngồi xổm người xuống, ôm lấy Mỗ Mỗ, "Có phải Mỗ Mỗ muốn bảo vệ gà con hay không?"
Mỗ Mỗ gật đầu một cái nghiêm túc nói: "Nhất định, Mỗ Mỗ sẽ không để cho cô cả tổn thương chít chít !"
"Vậy được rồi, Mỗ Mỗ cảm thấy cô cả sợ nhất chính là người nào?"
Mỗ Mỗ nghẹo đầu chớp chớp mắt: "Ngày hôm qua cô cả vẫn cười hì hì đi theo phía sau ông nội, tựa như Nhị Tài của nhà ông Trương vẫn lè lưỡi đi theo sau lưng ông Trương, chỉ cần giọng nói của ông Trương lớn một chút, Nhị Tài sẽ bị dọa sợ trốn vào trong chuồng chó, bộ dáng rụt cổ của nó tựa như cô cả khi bị ông nội lớn tiếng giống nhau như đúc!"
Nếu như Tống Nhiễm Cầm nghe được Mỗ Mỗ đem bà cùng chó đánh đồng, không biết sẽ giận đến xù lông hay không?
Cận Tử Kỳ nín cười mà sờ sờ đầu của Mỗ Mỗ, "Vậy Mỗ Mỗ hiện tại biết cô cả sợ nhất người nào sao?"
Mỗ Mỗ trịnh trọng gật gật đầu: "Tựa như Nhị Tài sợ ông Trương, cô cả sợ nhất ông nội!"
"Vậy nếu như cô cả muốn ăn gà con, Mỗ Mỗ biết nên làm như thế nào chứ?" Tống Kỳ Diễn dần dần hướng dẫn việc tốt.
"Dạ!" Vẻ mặt của Mỗ Mỗ lẫm liệt hào hùng mà mím chặt cái miệng nhỏ, "Mỗ Mỗ muốn đi nói với ông nội, cô cả muốn trộm con cá to ông đang nuôi trong hồ cá lớn cho dì kia ăn, hiện tại, ba ba thả con xuống đây đi!"
Tống Kỳ Diễn phối hợp mà đặt nó ở trên đất, sờ sờ cái ót của nó: "Ngoan ngoãn, nhanh đi tìm ông nội đi!"
Mỗ Mỗ ôm gà con lông vàng nhanh chân bỏ chạy vào chủ lâu, vì sự sinh tồn của gà con mà làm việc nghĩa không chùn bước, quyết định chạy đến hôn nhẹ lên mặt của ông nội nó, ra tay trước cô cả đang có ý xấu thì mới chiếm được lợi thế!
Cận Tử Kỳ cười liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, "Có ai như anh dạy đứa nhỏ vậy sao?"
Tống Kỳ Diễn nhướng mày cũng liếc xéo cô một cái: "Vậy em tới dạy đi, mới vừa rồi làm thế nào mà không thấy em mở miệng?"
"Anh là châm chọc em sẽ không biết nuôi dưỡng con cái sao?" Người phụ nữ này một khắc trước còn cười tươi, giờ phút này đã lạnh mặt.
Tống Kỳ Diễn lập tức bịt chặt miệng lắc đầu, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều, phụ nữ đã có thai đặc biệt là ngang ngược không phân rõ phải trái!
"Không sai, em đúng là ngang ngược không phân rõ phải trái, như thế nào?"
"Làm sao em biết anh đang suy nghĩ gì?" Lời vừa ra khỏi miệng thì hối hận không thôi.
Cận Tử Kỳ trợn tròn đôi mắt đẹp, phồng má, không dám tin mà nhìn hắn, chẳng qua vốn là nói lung tung, không nghĩ tới trong lòng hắn thật đúng là đang suy nghĩ như vậy!
"Tiểu Kỳ, thật sự thì trong này có hiểu lầm rất lớn. . . . . ." Tống Kỳ Diễn cố gắng thay đổi Càn Khôn.
Cận Tử Kỳ lại trợn mắt nhìn hắn: "Tối hôm nay ngủ trên ghế sofa, không cho phép leo lên giường của tôi!"
Tống Kỳ Diễn tủi thân mà nhìn cô: "Không nên mà. . . . . ."
--- ------ ----
Cả một đường Tống Kỳ Diễn quấn theo Cận Tử Kỳ lấy lòng, thời điểm đi qua thư phòng của Tống Chi Nhậm, thì nghe thấy tiếng trách mắng ở bên trong truyền tới: "Cô đem nhà họ Tống thành địa phương nào, chỗ chăn nuôi hả? Còn có chủ ý đánh tới La Hán của tôi, cái gì, bất quá là mấy con cá vàng sao, bảo cô thường ngày học sách nhiều một chút, không có văn hóa không có kiến thức, nói ra cô là con gái của tôi, tôi cũng sợ mất thể diện!"
"Tang Tang mang thai dĩ nhiên sẽ mời chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc, cô lo vớ vẩn cái gì, lời tôi đã đặt ra, nếu như bị tôi biết, cô nuôi súc vật ở trên mảnh sân cỏ dưới lầu, thì lập tức cuốn gói dọn ra cho tôi!"
Giọng nói non nớt của Mỗ Mỗ xen lẫn trong tiếng rống giận dữ của Tống Chi Nhậm: "Ông nội, còn có gà con lông vàng của Mỗ Mỗ nữa."
"Nếu như gà con lông vàng của Mỗ Mỗ không còn, cô cẩn thận một chút cho tôi, đến lúc đó chỉ sẽ hỏi tội mình cô!”
Tống Chi Nhậm tức giận cúp điện thoại, phù phù mà thở hổn hển mấy hơi, ngay sau đó là tiếng trẻ con của Mỗ Mỗ: “cô cả quá không hiểu chuyện rồi, ông nội đừng nóng giận, Mỗ Mỗ sẽ lo lắng!”
“Bé ngoan, tới đây, đến vào trong lòng ông nội.” Trong giọng nói Tống Chi Nhậm tràn đầy cảm động và thương tiếc.
Nếu như Tống Chi Nhậm biết mình bị đứa “Bé ngoan” này tính kế, không biết sẽ là cái vẻ mặt gì?
Cận Tử Kỳ không khỏi quay đầu nhìn sang Tống Kỳ Diễn, lại phát hiện hắn đang quay sang nhìn mình, nhếchmép cười trưng ra hàm răng trắng tinh, lập tức nhíu chặt hàng lông mày đen xinh đẹp: “Cười cái gì mà cười!”
Còn cười đến nghe dâm đãng như vậy, không biết lại đang suy nghĩ cái ý tưởng xấu xa gì.
Tống Kỳ Diễn vô duyên vô cớ lại bị đánh mắng một trận, sờ sờ sóng mũi rất cao thẳng của mình, không biết nơi nào đắc tội với bà cô này rồi.
Người ở trong thư phòng hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng động ở cửa, Tống Chi Nhậm nói: “Vào đi.”
Đẩy cửa đi vào, lại nhìn thấy Mỗ Mỗ ngồi ở trên đùi Tống Chi Nhậm, một cái tay nhỏ đầy thịt đang đặt trên lưng của Tống Chi Nhậm, một tay khác đang nhẹ nhàng mà vuốt ngực Tống Chi Nhậm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Tống Chi Nhậm nhìn sang đôi Kim đồng Ngọc nữ đang đi tới, lại nhớ đến đứa con gái không ra hồn kia, nặng nề thở dài, đều cùng một cha, làm thế nào đột biết gien lợi hại như vậy, quả thật một trời một vực!
“Ba!” Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ cùng nhau kêu Tống Chi Nhậm một tiếng.
Điều này làm cho cán cân trong lòng Tống Chi Nhậm cũng nghiêng về phía bên Tống Kỳ Diễn, nghĩ đến Tống Nhiễm Cầm mới vừa rồi ở trong điện thoại ương ngạnh hồ đồ không biết sai, ông hận không thể bóp cổ của bà hỏi thử tại sao bộ dạng có thể ngu xuẩn như vậy!
“Ông nội đừng nóng giận!” Mỗ Mỗ săn sóc mà phủi phủi ngực ông.
Tống Chi Nhậm vỗ nhẹ đầu Mỗ Mỗ: “Ngoan ngoãn, ông nội không giận, Mỗ Mỗ chúng ta là ngoan nhất!”
Mỗ Mỗ toét bờ môi tinh bột cười, tâm tình của Tống Chi Nhậm cũng lập tức khá hơn nhiều, sau đó nhớ ra chuyện gì đó, quay sang Cận Tử Kỳ nói: “Tử Kỳ, bên bàn sách của ba có một cái hộp, con tới lấy đi.”
Cận Tử Kỳ đến gần mới phát hiện là cái hộp màu đỏ được đóng gói tinh tế. Tống Chi Nhậm giải thích: “Tang Tang nếu chuyển tới rồi, mặc dù chỉ là ở tạm, ta làm trưởng bối dầu gì phải có chút bày tỏ, đây là vòng ngọc Phỉ Thúy, Tử Kỳ con thay ta đưa qua cho nó, nói với nó rằng có thể trở thành vợ của Hành Phong, ta rất cao hứng.”
Cận Tử Kỳ gật đầu, cầm cái hộp rồi xoay người muốn đi. Tống Kỳ Diễn cũng theo đó xoay người, nhưng bị Tống Chi Nhậm kêu lại: “Anh ở lại cho ta, theo ta đánh ván cờ, đừng cả ngày dính vào sau mông của Tử Kỳ!”
“Trời tối như vậy, đèn đường lờ mờ như thế, cô ấy lại mang thai, tôi không yên lòng.” Tống Kỳ Diễn nhíu mày.
“Ai nói?” Tống Chi Nhậm lập tức đen mặt, cách mỗi năm thước thì có một cột đèn đường mà còn u ám sao?
Mỗ Mỗ lập tức giơ bàn tay lên: “Con biết, con biết. cô cả mới vừa nói: Tang Tang, cẩn thận đường một chút nha, nhà này khi xây làm thế nào cũng không lắp đặt đèn đường nhiều chút, hôm nay trời tối không thấy rõ đường dưới chân, nếu như khiến người ta ngã thì làm sao chứ! Cũng không biết cái nhà thiết kế kém bản lĩnh nào thiết kế, không có trình độ như vậy!”
Cận Tử Kỳ lần đầu tiên phát hiện con trai mình có trí nhớ kinh người, cho nên một chữ cũng không sai, đúng nguyên văn những lời mà Tống Nhiễm Cầm trước đó đã nói ra, ngay cả vẻ mặt ghét bỏ của Tống Nhiễm Cầm lúc ấy cũng bắt chước giống như đúc.
Tống Chi Nhậm sau khi nghe xong thì vỗ mạnh bàn trà, lập tức mắng: “Cái đồ hỗn trướng đó!”
Đèn trên con đường đó đều được lắp đặt theo chỉ thị của ông, lời kia của Tống Nhiễm Cầm không phải là mắng ông sao?
Cận Tử Kỳ rốt cuộc biết câu “Đồ hỗn trướng” trên đầu môi chót lưỡi của Tống Nhiễm Cầm là học được từ chỗ nào rồi!
Từ sắc mặt của Tống Chi Nhậm mà suy đoán, thì cô biết chuyện đèn đường kia ông không thoát được liên quan, nhưng không nói ra, kéo ống tay áo Tống Kỳ Diễn, khẽ nói: “Anh ở cùng với ba, em đi đưa vòng tay.”
nói xong, lại ra khỏi thư phòng đi đếntòa nhà phía đông, hỏi người giúp việc gian phòng của Bạch Tang Tang. Cận Tử Kỳ lại lên lầu.
Cửa phòng không có khóa, khép hờ, không đợi cô gõ cửa đi vào, giọng nói đầy tức giận của Bạch phu nhân cố ý đè thấp đã truyền ra, dường như bà ấy đang khiển trách Bạch Tang Tang, giọng điệu hết sức nghiêm nghị.
“Con lại muốn làm ra chuyện gì liều lĩnh để giày vò mẹ nữa chứ? Con cho rằng con còn có thể chọn sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.