Editor: Tâm Thường Lạc Tôn Lan Phương nhìn thấy hai người ở cửa chàng chàng thiếp thiếp, nhẹ xuy một tiếng, hất mặt tiếp tục xem ti vi. Kiều Hân Hủy từ phòng bếp ra ngoài, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đến, dường như cũng không biết nên lấy thân phận gì chào hỏi, dứt khoát xoay người muốn đi, lại bị Tống Kỳ Diễn mắt sắc phát hiện hơn nữa kêu lại. "Chẳng lẽ vị này chính là dì Hân mẹ của Niệm Chiêu?" Tống Kỳ Diễn kéo Cận Tử Kỳ đi tới. Kiều Hân Hủy có chút không được tự nhiên cười cười, cũng không lập tức chạy đi, ngoài mặt ôn nhã thì dưới đó cũng là một người có tính tình trầm ổn, bà gật đầu với Tống Kỳ Diễn một cái: "Lần trước không làm quen một chút, anh là chồng của Tử Kỳ sao?" Tống Kỳ Diễn nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Dì Hân khách khí, tôi chỉ là hậu sinh vãn bối, làm sao không biết xấu hổ làm phiền dì cúi người chào hỏi? Đúng rồi, dì Hân, ở chỗ này có quen chưa?" Kiều Hân Hủy kéo kéo khóe miệng, cũng không mở miệng trả lời. Làm người thông minh, lúc này im lặng đúng là câu trả lời tốt nhất. Đối mặt với Tống Kỳ Diễn loại người nham hiểm này, vô luận đáp án của bà là gì, ý tứ lúc ban đầu đều có thể bị vặn vẹo. Cận Tử Kỳ kéo Tống Kỳ Diễn, nhẹ nhàng nở một nụ cười, "Lời này của anh hỏi thật dư thừa, dì Hân thế nào lại không quen? Hiện tại cái nhà này không phải nữ chủ nhân đã chuyển đi rồi sao, làm chuyện gì cũng có thể không cần lo lắng băn khoăn." Nói xong quay qua nhìn về phía Kiều Hân Hủy: "Dì thấy tôi nói có đúng hay không, dì Hân?" Mặt mũi lẫn thần sắc của Kiều Hân Hủy cứng đờ, ngược lại bên kia Tôn Lan Phương chen vào nói, trong giọng nói bao hàm ý trách cứ và bất mãn đối với Tô Ngưng Tuyết, nghiễm nhiên một bộ dáng trưởng bối khiển trách vãn bối không hiểu chuyện. "Tử Kỳ a, cô có rãnh rỗi trở về nói với mẹ cô một chút, người cũng mấy chục tuổi, thật sự cho rằng mình là tiểu cô nương sao? Còn muốn ly hôn? Dòng họ Cận gia chúng tôi lúc nào thì đã ly hôn, cô ta thì giỏi rồi, ý muốn đổ ào nước bẩn lên bộ mặt của Cận gia chúng tôi, ông cụ nhà khi còn sống nếu như không làm chỗ dựa cho cô ta thì sao cô ta có thể ở Cận gia chúng tôi đợi đến ngày hôm nay?" "Bây giờ là mọc cánh cứng cáp rồi cũng không đem lão bà ta đây để ở trong mắt, Hân Hủy nói thế nào cũng đã sinh con cho dòng họ Cận chúng tôi, không có công lao cũng có khổ lao, mẹ của cô như vậy chính là lòng dạ nhỏ mọn không tha cho người ta, mới có thể để cho mình sống khổ như vậy, đàn ông mà, làm sao có thể chỉ để cho cô ta một mình định đoạt!" Cây ngay không sợ chết đứng, là chuyện phải làm, còn là đạo lý rõ ràng. Khóe miệng Cận Tử Kỳ chứa ý cười, không nóng không lạnh, thật giống như không nghe được "Đạo lý lớn" của Tôn Lan Phương. Kiều Hân Hủy khó xử mà nhìn Tôn Lan Phương, muốn ngăn cản bà nói tiếp: "Dì Lan. . . . . ." "Như thế nào? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao ?" Tôn Lan Phương xem thường mà xuy một tiếng: "Mọi phụ nữ từ trong ra ngoài chính là yếu ớt, người đàn ông nào không hề phạm sai lầm, cô ta ngược lại nắm không chịu thả!" "Ha ha, vị bà nội này nói không sai." Tống Kỳ Diễn đột nhiên chậm rãi cười ra, gật đầu phụ họa cho Tôn Lan Phương. Tôn Lan Phương thấy Tống Kỳ Diễn như vậy, càng thêm đắc ý hừ nhẹ một tiếng, nghĩ thầm, vẫn là tên tiểu tử này thượng đạo! (Thượng đạo: phù hợp văn minh lễ nghi căn bản, đi vào chánh quỹ) Há liệu Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên xoay chuyển lời nói: "Giống như bà nội vậy từ gia đình nhỏ đi ra ngoài, lại có thể qua năm cửa ải, chém sáu tướng, liên tiếp trở thành con dâu hai nhà thế gia vọng tộc, cho dù là trở lại nhà mẹ đẻ cũng là con gái rượu có thể đứng đầu ngồi yên vững vàng, ở trên đời này thật đúng là có thể đếm được trên đầu ngón tay, bà nội cũng coi như là nữ trung hào kiệt trong những kiêu hùng !" Dùng cái từ kiêu hùng này, đã phân biệt không ra ý trong lời nói của Tống Kỳ Diễn là ca ngợi hay là châm chọc. (kiêu hùng: người ngang ngược có dã tâm hoặc là nhân vật trí dũng kiệt xuất) "Cậu ——" Tôn Lan Phương bật dậy thiếu chút nữa phun ra một bụm máu, vì mình hiểu người không rõ, mới vừa rồi như thế nào còn cho rằng tên tiểu tử này là đứa thức thời, đây rõ ràng chính là cái một kẻ lưu manh bất chính! Tống Kỳ Diễn cũng quay sang cười cười với bà, mắt híp lại thành một đường nhỏ, trên miệng là hàm răng trắng tỏa sáng lấp lánh. "Ai nha, bà nội, ngài nhìn tôi như vậy làm gì? Không cần thẹn thùng, tôi cũng là nói thật, những công tích vĩ đại của bà tôi cũng bất quá là thoáng nghe thấy, không thể gọi là sùng bái nhưng mà bội phục quá xá!" Tống Kỳ Diễn mang vẻ mặt vô tội, đứng xa xa cách phòng khách, cho dù Tôn Lan Phương nghĩ muốn đập đồ nhưng cũng là có lòng nhưng chưa đủ sức. Nhưng hắn vẫn không chịu yên tĩnh, nghiêng đầu ghé sát tai Cận Tử Kỳ, dùng lượng âm thanh mà tất cả mọi người đều nghe thấy nói ra: "Thời buổi hiện nay thật là không biết xấu hổ, chỉ sợ rõ ràng da mặt đã dày còn muốn mang tấm mặt nạ huênh hoang khoác lác khắp nơi." "Cậu. . . . . . Cậu Cậu Cậu. . . . . ." Ngón tay múp míp của Tôn Lan Phương chỉ vào Tống Kỳ Diễn, cả buổi cũng nói không nên lời. Tống Kỳ Diễn dù bận vẫn ung dung ôm Cận Tử Kỳ, khẽ nhướng đuôi lông mày, phối hợp mà dắt tay Cận Tử Kỳ đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa đối diện Tôn Lan Phương, lúc này mới ngẩng đầu nhìn sang Tôn Lan Phương, cười đến sáng lạn. "Đừng như vậy nha, bà nội, tôi biết bà thân là người chính nghĩa, không muốn gặp nhất chính là cái loại nằm dài ở cửa, loại người chẳng biết xấu hổ, bất quá bà cũng đừng bực bội," Tống Kỳ Diễn quay sang dì Hồng đang đưa trà tới đây nói: "Dì Hồng, bà cụ quá ngay thẳng rồi, mới vừa rồi nghe tôi nói những ác nhân làm chim gáy chiếm tổ chim khách thì bật dậy nói không nên lời, dì cũng cho bà ấy một chén trà lạnh đến đây đi, cái khác không cầu rồi, chỉ cầu hạ hoả, nếu như ở trong nhà chúng ta mà xảy ra chuyện gì cũng không tốt lắm." Cái mặt già nua của Tôn Lan Phương đỏ lên, run lẩy bẩy mà trừng mắt Tống Kỳ Diễn với khuôn mặt tươi cười cần ăn đòn, Kiều Hân Hủy đã cất khay, nhanh chóng tới đây giúp Tôn Lan Phương thuận khí: "Dì Lan, dì như thế nào rồi?" "Có người nào nói chuyện như nó không? Muốn làm tức chết bà già tôi cứ việc nói thẳng, chớ vòng vèo chửi xiên chửi xỏ người khác!" Cận Tử Kỳ để ly nước trong tay xuống, mỉm cười với Tôn Lan Phương đang thở hổn hển: "Lời này của bà đúng là oan uổng cho Kỳ Diễn rồi, thật may là nơi này cũng chỉ có bà cùng dì Hân, nếu như bị người khác nghe thấy rồi, làm sao không khỏi trách vợ chồng chúng tôi sắp đặt." "Dì Lan, đừng nóng giận, trong này có thể có hiểu lầm." Kiều Hân Hủy vẫn có lòng tốt khuyên nhủ. Nhưng mà nhìn trong mắt Cận Tử Kỳ, phần hiền thục này của Kiều Hân Hủy gần như lại châm ngòi thổi lửa thêm. Lão bà càng tức giận thì khó bảo đảm ở trước mặt Cận Chiêu Đông sẽ không khua môi múa mép, hôm nay Tô Ngưng Tuyết cũng dọn đi rồi, lại khiến cho cô và Tống Kỳ Diễn không được chào đón, như vậy, về sau Cận gia là của ai, còn không phải vừa nhìn đã hiểu ngay? Đương nhiên, trong lòng Kiều Hân Hủy đến tột cùng đang suy nghĩ gì, Cận Tử Kỳ cũng không thể biết được. Chỉ vì bà ta là người thứ ba phá hư hôn nhân của cha mẹ cô, là mẹ của con gái riêng của cha cô, cho nên cô không cách nào đem Kiều Hân Hủy dính dáng với từ ngữ người tốt. Ngược lại dì Hồng không bao lâu, thật sự bưng một ly trà lạnh đi lên: "Lão thái thái, xin uống chén trà bớt giận đi!" Tôn Lan Phương không những không áp chế cơn tức giận xuống, ngược lại còn lật đổ chén trà, trong phút chốc, trong phòng khách thậm chí cả biệt thự cũng quanh quẩn tiếng đồ rớt vỡ chói tai, cũng kinh động đến người đang ở trong thư phòng trên lầu hai. Cận Chiêu Đông vừa ra tới thì nhìn thấy dưới bàn trà trong phòng khách ly thủy tinh vỡ vụn, nhướng mày, vừa định hỏi chuyện gì xảy ra, thì thấy được Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ngồi ở chỗ đó. Cận Tử Kỳ nghe được tiếng cửa mở thì ngẩng đầu, cùng cười một tiếng với Cận Chiêu Đông đang kinh ngạc: "Thịnh tình của dì Hân không thể chối từ, tôi gọi Kỳ Diễn cùng tới dùng cơm rồi, ba cũng không để ý tay nghề của dì Hân bị chúng tôi nếm thử chứ?" Gương mặt tuấn tú của Cận Chiêu Đông cứng đờ, nhưng không trả lời cô, quay đầu nhìn sang Tôn Lan Phương bên này, mà Kiều Hân Hủy đang từng chút từng chút một dịu dàng vuốt lưng lão thái thái, không khỏi hỏi ra lời: "Chuyện gì xảy ra?" Tôn Lan Phương vừa thấy Cận Chiêu Đông đến đây, lập tức mang vẻ mặt đưa đám quát lên: "Con dạy tốt con gái chọn tốt con rể, bà già lớn tuổi ta đây, đã bị đối đãi thế này, nhớ năm đó ta ngậm đắng nuốt cay mà nuôi anh lớn lên, lúc theo cha anh thì ăn uống bữa có bữa không, tình nguyện mình không ăn cũng không có thể để cho anh bị đói bụng! Hiện tại. . . . . ." "Không nói nữa, mỗi lần nói đến nước mắt lại không ngừng rơi xuống, bà già này là nên chết, ở lại trên đời này cũng chỉ có thể làm chướng mắt người ta, khiến cho người ta khó chịu chi bằng đâm đầu vào cây cột đó đụng chết cho rồi." Tôn Lan Phương nói xong liền muốn đứng dậy xông đến cây cột trong phòng khách, lại bị Kiều Hân Hủy kịp thời giữ chặt ngăn lại: "Dì Lan dì đây là muốn làm cái gì? Có chuyện gì thì nói, chớ quá xúc động!" Tôn Lan Phương vừa ngửa mặt lên trời khóc lớn vừa nện vào ngực, chỉ tiếc khóc cả buổi cũng không có một giọt nước mắt rơi xuống, bị Kiều Hân Hủy kéo vào trong ngực, nhào hai cái nhưng quả thực là không nhào tới cây cột kia. Tống Kỳ Diễn nhìn Tôn Lan Phương biểu diễn, có chút nghẹn họng nhìn trân trối, dựa vào người Cận Tử Kỳ, hiển nhiên sống vài chục năm vẫn chưa từng gặp người đàn bà nào khóc la om sòm mà tỏ ra hợp tình hợp lý như vậy! "Ngược lại lỗi của tôi rồi, bà nếu như chết thật rồi buổi tối có thể tới tìm tôi bắt hồn hay không?" Cận Tử Kỳ liếc hắn một cái, không nhịn được hừ một câu: "Đức hạnh." Tống Kỳ Diễn nhìn cô một bên hờn dỗi, tinh quang đáy mắt chợt lóe, ôm cô vào trong lòng ngọt ngào, đâu nào còn có thể đi để ý đến bà cụ bên kia đang tìm cái chết chờ hắn đến dập đầu nhận lỗi? Cận Chiêu Đông nhanh chóng đi xuống lầu, lúc đến gần nhìn xem rõ ràng một màn ầm ĩ trong phòng khách nhất thời tối mặt. Vậy mà, chính là bởi vì theo như lời Tôn Lan Phương, Cận Chiêu Đông vẫn nhớ đến ơn sinh dưỡng của Tôn Lan Phương, mới không có đuổi bà ra ngoài, thậm chí còn cung cấp chỗ ở thức ăn ngon cho bà. Cũng là phần này dung túng, khiến cho Tôn Lan Phương đến nay không thấy rõ lúc này đây ai là chủ nhà của Cận gia. "Mẹ, mẹ rốt cuộc làm sao vậy?" Khi nói những lời này, ngữ điệu của Cận Chiêu Đông đã không còn tôn kính như thường ngày. Nhưng Tôn Lan Phương lại không trả lời ông, bà giống như là một vị nữ đế độc tài vênh mặt hất hàm mà chỉ vào vợ chồng Cận Tử Kỳ đang ngồi trên ghế sofa, hạ lệnh với con trai của mình: "Người không có giáo dục như vậy, anh như thế nào mời vào cửa?" Mặt Cận Chiêu Đông lộ vẻ lúng túng, mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ, loại tình cảm bảo vệ con vẫn phải có. "Mẹ, Tử Kỳ là con gái của con, cháu gái của mẹ, tại sao mẹ có thể nói như vậy?" Tôn Lan Phương vừa nghe, đâu nào chịu được sự đả kích này? Con trai thế nhưng không giúp mình, còn muốn cho hai cái đứa nhãi con kia chỗ dựa để khi dễ mình! Tôn Lan Phương đẩy Kiều Hân Hủy ra, lảo đảo muốn ngã mà đứng lên,nvuwfa che lấy huyệt thái dương, sắc mặt tái nhợt. "Mẹ!" Cận Chiêu Đông lo lắng đi đến phía trước một bước muốn dìu đỡ bà, lại bị bà cự tuyệt mà tránh né. "Anh thì tốt rồi sống với con của anh đi, ta đây mụ già cũng không nhọc đến anh phí tâm!" Tôn Lan Phương nói xong thì một thân một mình bước chân gian nan mà đi lên lầu, Kiều Hân Hủy vội vàng chạy tới đỡ cánh tay của bà, Cận Tử Kỳ ngồi ở ở trong phòng khách, có thể nghe được một đôi lời của Tôn Lan Phương. "Chuyện này con chớ xía vào, cái dạng mẹ gì thì nuôi dạy ra con cái như thế thôi, ta hôm nay coi như là mở rộng tầm mắt! Nhìn cái bộ dạng khẩu Phật tâm xà lên không được bục đài, thật may là Niệm Chiêu không giống như cô ta không biết lễ phép, nếu không, thanh danh của dòng họ Cận thật sự là bị bôi nhọ rồi!" "Đến hôm nào đó tìm một cơ hội, ta sẽ để cho Chiêu Đông cùng cô ta ly hôn, đừng làm cho cháu gái của ta ở bên ngoài không ngốc đầu lên được, biết không?" Rõ ràng là giọng nói thương lượng, nhưng trong phòng khách mọi người lại không khỏi nghe ra ý là mệnh lệnh không được xía vào. Đặc biệt mặt của Cận Chiêu Đông là khó coi nhất, người khác không rõ ràng lắm, còn ông không hiểu rõ tính khí của mẹ sao? Tôn Lan Phương mười sáu tuổi gả vào Cận gia, mười bảy tuổi thì sinh Cận Chiêu Đông, cũng ở Cận gia chân đứng vững vàng, cho dù là sanh xong con mới vài ngày, cũng là theo như quy củ mà phục vụ cha mẹ chồng, không dám thất lễ. Một lão phu nhân có tư tưởng nồng đậm phong kiến như vậy, làm sao có thể cho phép Tô Ngưng Tuyết có thể làm mọi chuyện? So sánh lại, Kiều Hân Hủy là một cô gái dịu dàng làm người ta hài lòng tất nhiên phải được bà hoan nghênh hơn. Trong cảm nhận của Tôn Lan Phương, bên ngoài là thiên hạ của đàn ông, trong nhà là thiên hạ của phụ nữ. Nếu là con dâu dòng họ Cận gia, nên an thủ bổn phận, phục vụ cha mẹ chồng, giúp chồng dạy con. Một người đàn bà, cho dù được chồng sủng ái đi nữa, nhưng mà không nhìn sắc mặt cha mẹ chồng, cũng là thất bại. Kết quả Tô Ngưng Tuyết gả đến Cận gia, chẳng những không hầu hạ mình, còn cả ngày bày ra một dáng vẻ thanh cao, sinh con gái không nói, sau đó lại còn dám công phu sư tử ngoạm muốn đi vào Cận thị! Người phụ nữ không biết điều như vậy, lại trở thành con dâu bà, đây không phải là rõ ràng cho bà ấy một cái tát sao? Tôn Lan Phương lúc còn trẻ ở trong nhóm những người bạn gái, cũng là người nổi trội đỉnh đỉnh, nhà mẹ Tôn gia có quyền thế không nói, chồng cũng là đối với bà nói gì nghe nấy, nhưng lại hết lần này tới lần khác cả ngày phải nghe thấy Tô Ngưng Tuyết nói lời lạnh nhạt! Không sai, đây cũng là nguyên nhân sau khi cha của Cận Chiêu Đông qua đời bà tại sao lại muốn tái giá. Ở Cận gia con dâu căn bản mọi chuyện không theo ý của bà, ngược lại, còn đối nghịch với bà, đây đối với tiểu thư Tôn Lan Phương từ nhỏ nuông chiều từ bé trước đây của gia đình nhà quan mà nói, làm sao có thể chịu được loại cuộc sống này? Cha của Cận Chiêu Đông sau khi chết không bao lâu, ở Cận thị lại thấy xuất hiện khủng hoảng, giá cổ phiếu lên xuống, dưới bối cảnh đó không ít tầng tinh anh quyết sách bị lôi kéo và khuyến dụ, Tôn Lan Phương làm việc nghĩa không chùn bước nên cầm lấy phần tài sản mình nên có cao bay xa chạy! Dĩ nhiên, Tôn Lan Phương tuyệt không cảm thấy, mình hôm nay trở lại Cận gia có cái gì không đúng, lúc này người làm chủ Cận gia chính là đứa con bà sinh ra và nuôi lớn, muốn con trai cung dưỡng không phải làm theo mỹ đức truyền thừa của Trung Quốc từ xưa sao? Trong lòng Tôn Lan Phương với tư tưởng duy ngã độc tôn, trong lúc nhìn đến Cận Tử Kỳ thì sau đó nhanh chóng căng phồng lên, vì cháu gái cùng Tô Ngưng Tuyết quả thực là một bộ dáng, không đem bà lão đây để ở trong mắt! Nếu như để hai mẹ con này an trí ở Cận gia, còn không lật nóc dòng họ Cận, sau này làm sao mà xây dựng quy củ? Vì vậy, khi Tôn Lan Phương đi lên lầu, ở trong lòng bà âm thầm hạ quyết tâm —— Thế tất yếu bảo Chiêu Đông mang lại cho bà một nàng dâu hợp ý lại, nếu như ông không đáp ứng, bà tự có biện pháp buộc ông gật đầu, con trai mình sinh mà không quản chế được nó, ba chữ Tôn Lan Phương của bà viết ngược lại! Nhìn thấy Tôn Lan Phương trở về phòng, Cận Chiêu Đông mới đau đầu mà xoa trán xoay người lại, liếc nhìn Cận Tử Kỳ, rồi ánh mắt dừng ở trên người Tống Kỳ Diễn, "Nếu đã đến đây, thì ăn cơm xong hãy về." Tống Kỳ Diễn gật đầu đáp lại, có lẽ là do mở màn thì thắng ngay trong trận đầu, trên mặt cũng đầy ý cười. Chính là vẻ tươi cười sáng chói này, thấy thế nào trong lòng Cận Chiêu Đông càng không có mùi vị, giọng nói cũng không bình thản bằng trước đó: "Ba có việc về thư phòng trước, các con ngồi ở chỗ này xem tivi đi." Nói xong thì đã xoay người trở về thư phòng, chỉ lưu lại trong phòng khách hai vợ chồng tương thân tương ái. Khóe miệng Tống Kỳ Diễn mang theo nụ cười, đối với loại không khí yên lặng và tốt lành này quả thật rất hài lòng, kéo Tử Kỳ đến trên đùi của mình, vòng cô ở trong ngực của mình, vuốt bụng của cô rồi dựa sát vào cô nói nhỏ. "Bác sĩ nói ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm..." Sau đó thì không có đoạn sau, chỉ là đôi mắt trong suốt sáng lên. Cận Tử Kỳ tinh tế suy nghĩ một lúc, thì hiểu ý tứ bao hàm trong đó, mặt từ từ nóng lên, ngại vì đây là đang ở bên ngoài, cố giả bộ trấn tĩnh mà đem bàn tay đến phía sau lưng của hắn, nhẹ nhàng nhéo hắn một cái. Tống Kỳ Diễn cũng thật sự "Rít" một hơi, nhe răng trợn mắt sờ chỗ mình bị nhéo đỏ. Cận Tử Kỳ lại thuận tay đẩy ra hắn, từ trong mũi hừ một tiếng: "Trong đầu óc đầy ý nghĩ đồi trụy." Tống Kỳ Diễn giương đôi mày thanh tú lên, trên người lộ ra tính khí lưu manh một cách tự nhiên, nếu cô không để cho hắn ôm lấy, vậy hắn để cho cô ôm lấy là được rồi, tùy ý mà ngã qua, trên khuôn mặt anh tuấn lại tràn đầy vẻ nghiêm túc. "Vậy cũng được em nói cho anh một chút tư tưởng thuần khiết đi, anh sẵn lòng tuân theo tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới chỉ giáo!" Cận Tử Kỳ xấu hổ lên, muốn tránh đi sự đụng chạm của hắn, Tống Kỳ Diễn lại càng quấn càng chặt, khóe miệng cong lên cười ra, "Kỳ thật còn có phương thức khác - - " Giọng nói hơi có vẻ khàn khàn gợi cảm, hơi thở nóng ẩm thổi vào lỗ tai của cô, mặt của cô trở nên đỏ lên, khi hắn nắm bàn tay nhỏ bé của mình dời về phía bụng bằng phẳng rắn chắc của hắn thì thật thấp mà rít lên một tiếng. Một tay khác quay sang qua giáng xuống người của hắn, trong miệng cũng không chịu thua, "Anh tên háo sắc bại hoại!" Tống Kỳ Diễn tránh né cô khoa chân múa tay, lại không có hảo ý mà ám muội ở trên người cô, cúi đầu cười: "Anh làm sao lại trở thành háo sắc bại hoại rồi? Hay là trong đầu em đang suy nghĩ chuyện gì đó không lành mạnh, hử?" Cận Tử Kỳ thẹn quá thành giận mà đánh hắn mấy đấm, hai người đang muốn mở một màn hỗn chiến, trên cầu thang vang lên một chuỗi tiếng giày cao gót lanh lảnh, cũng làm cho hai người lập tức dừng tay lại. Đầu bậc thang, Kiều Niệm Chiêu đang mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người trên ghế sofa quần áo không chỉnh tề, nhất là Tống Kỳ Diễn, nút áo sơ mi nới lỏng lộ ra lồng ngực màu lúa mạch, làm cho người ta không khỏi sau khi thấy được mà mơ tưởng viễn vong. Cận Tử Kỳ điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, sau khi xác định hai người không có khoảng cách quá lớn, mới nhướng mày nhìn lại Kiều Niệm Chiêu còn sững sờ mà đứng ở đó, mà khi nhìn thấy ánh mắt của Kiều Niệm Chiêu nhìn Tống Kỳ Diễn thì khiến cho cô quả thực không thoải mái. Theo bản năng, cô đã xê dịch qua bên cạnh, di chuyển sao cho đủ gần như che kín vị trí** của người đàn ông. Tầm mắt của Kiều Niệm Chiêu bị Cận Tử Kỳ ngăn trở, lại nhìn thấy vẻ mặt Cận Tử Kỳ lạnh lùng, giương khóe môi lên, chậm rãi mà ôm ngực đi tới: "Chị gái và anh rể thật sự có nhã hứng, quấy rầy đến các người, thật là ngại quá." Cận Tử Kỳ quay lại cười khẽ: "Đâu nào, thật may là chẳng qua là bị cô nghe được, nếu như bị trưởng bối trong nhà nghe được, chúng tôi mới phải xấu hổ mà chui vào trong kẽ đất." Nói xong, có ý xấu mà đem bàn tay hai người đang nắm nhau cố ý quơ quơ trước mắt Kiều Niệm Chiêu. Đối với Kiều Niệm Chiêu mới vừa cùng Tô Hành Phong ly hôn, ở đâu chịu được kích thích * không che đậy như vậy? Kiều Niệm Chiêu đỏ mặt, giọng điệu sắc bén mới vừa vang lên, rồi lại nổi lên điều băn khoăn gì đó, mới ép buộc mình áp chế xuống, trong giọng nói tức giận nghe vào tăng thêm vài phần đố kị. "Nơi nào sẽ phải chui vào trong kẽ đất chứ, chị và anh rể hai người đây đều là người kinh nghiệm phong phú, tất nhiên đạo lý kỳ phùng địch thủ sẽ gặp lương tài, kia vui vẻ vô cùng nha, là tôi không có mắt cắt đứt các người, nên chui vào trong kẽ đất thôi!" Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, hiện ra ánh sáng lạnh quả thực bức Kiều Niệm Chiêu gần như phải lui về hai bước. Sau lưng Tống Kỳ Diễn thì thôi sửa sang lại xong dáng vẻ, cười hơ hớ ôm lấy Cận Tử Kỳ, đôi mắt cũng là khó xa rời Cận Tử Kỳ, nhưng lời nói lại đối với Kiều Niệm Chiêu: "Chính là phong phú hơn nữa cũng không chống đỡ được công lực hùng hậu cùng thủ đoạn của cô nha!" Ý cười trên gương mặt tuấn tú làm cho người ta suy đoán không ra Tống Kỳ Diễn đang vui hay giận, thế nhưng âm cuối lặng xuống lại khiến cho Kiều Niệm Chiêu không khỏi lui về sau một bước. Nhưng miệng của cô cũng không chịu nhận thua mà tranh luận: "Anh rể nói đùa, tôi ở đâu ra thủ đoạn có thể để cho chị gái lại có chỗ thua kém!" "Trộm người đó! Tôi cùng Tiểu Kỳ cũng không có thủ đoạn này đâu." Một câu nói lời ít mà ý nhiều thoáng cái đâm trúng điểm yếu của Kiều Niệm Chiêu! Cận Tử Kỳ rũ mắt xuống cười khẽ, bị Kiều Niệm Chiêu nhìn lại đó là nụ cười hết sức chói mắt, đó là chứng cớ cười nhạo cô ta! Kiều Niệm Chiêu còn muốn mạnh miệng, lại bị Kiều Hân Hủy ở lầu hai từ phòng Tôn Lan Phương ra ngoài gọi lại: "Niệm Chiêu, con đi lên một chuyến, mẹ có lời nói với con." Nói xong, không nhìn đến nhóm người Cận Tử Kỳ mà lập tức trở về phòng. "Hừ!" Kiều Niệm Chiêu khinh thường hừ một tiếng, rồi xoay người lại lên lầu, ngẩng đầu mà tự tin bước đi. Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên, gừng càng già càng cay, Kiều Hân Hủy hiểu được không nên cùng bọn họ trực tiếp vạch mặt, nếu như bà muốn gả vào Cận gia, nhất định phải duy trì được hình tượng một mẹ kế thiện lương. Mặc dù không thể cùng Cận Tử Kỳ làm mẹ hiền con hiếu, thì cũng không phải là kiểu kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt. Kiều Niệm Chiêu may nhờ có một người mẹ vừa thông minh lại lõi đời như vậy, nếu không chết thế nào cũng không biết! ------ Cận Tử Kỳ ở trong phòng khách có chút ngồi không yên, liền đi đến phòng bếp tìm bà dì trong nhà nói chuyện phiếm. Dì Hồng nhìn thấy Đại tiểu thư vào phòng bếp, có chút kinh ngạc, lau lau bàn tay ướt nhẹp, rồi muốn kéo Cận Tử Kỳ ra ngoài, cười nói: "Đại tiểu thư cô như thế nào đi vào đây, người bên trong thì đông, không cẩn thận làm ngã cô thì làm sao bây giờ?" Cận Tử Kỳ cười cười, "Không có sao, chẳng qua là dọn ra rồi, có chút nhớ mọi người cho nên đi vào nhìn một chút." Trong phòng bếp người giúp việc lâu năm thì ở Cận gia cũng mấy thập niên, ít hơn thì cũng mười mấy năm, rất nhiều người lớn tuổi cũng đều xem Cận Tử Kỳ là con của mình, gần đây mẹ con Kiều gia vào ở, họ cũng không có cố ý đi lấy lòng, ngược lại, cũng không thể nào cho mẹ con họ sắc mặt tốt, cho dù là người giúp việc cũng là ân oán rõ ràng . "Đại tiểu thư, chủ tịch nhất thời bị quỷ mê hoặc đầu óc, mới có thể đón nhận người đàn bà kia vào nhà, phu nhân là người phụ nữ giỏi giang như vậy không muốn, lời của lão thái thái nói cô đừng để trong lòng nha." Cận Tử Kỳ cười mà không nói, ba cô đâu nào là nhất thời đầu óc bị mê hoặc, đó là đã mê ba mươi mấy năm, đâu nào nhìn thấy mẹ, trong lòng trong mắt đều là bóng dáng Kiều Hân Hủy! Dì Hồng cảm khái nói: "Người phụ nữ cả đời chỉ sợ gặp phải một người đàn ông không quý trọng mình, ôi!" Đúng vậy, gả cho một người đàn ông không quý trọng mình quá đáng sợ, đủ để phá hủy cuộc sống của một người đàn bà. Mẹ của cô sau ba mươi năm chìm nổi mới quyết định buông tay, cũng xem như không vây hãm bản thân mình trong chấp niệm. "Chủ tịch trong ngày thường cùng phu nhân cũng là tương kính như tân, như thế nào sẽ làm ra chuyện hồ đồ đến mức này, người đàn bà kia, tuy nói là có khiếu đảm đương vai trò bà chủ nhà rất tốt, nhưng mà không sánh bằng phu nhân giỏi giang, tôi nếu là đàn ông, tuyệt đối chọn phu nhân, cùng người phụ nữ như vậy ở chung một chỗ, mới có sinh hoạt kích tình và khiêu chiến!" Dì Hồng nói đến Cận Chiêu Đông vì Kiều Hân Hủy vứt bỏ Tô Ngưng Tuyết, vẻ mặt càng thêm khinh bỉ, công việc trên tay cũng không ngừng lại, dọn dẹp chén đũa đâu vào đấy. "Dì Hồng, đến hầm rượu lấy một chai rượu đỏ tới." giọng nói của Kiều Hân Hủy từ lầu hai truyền vào. Dì Hồng bĩu môi, trên mặt rõ ràng bất mãn, nhưng vẫn đặt cái khay trong tay xuống mà đi đến hầm rượu. Cận Tử Kỳ xung phong nhận việc: "Dì Hồng, dù sao tôi nhàn rỗi không chuyện gì, tôi đi lấy cho." "Cô mang thai, tôi làm sao yên tâm để một mình cô đi!" Khi dì Hồng nhắc tới mang thai, trong mắt không che giấu được vui mừng, tựa như con gái mình có con vậy, "Nếu không chúng ta cùng đi đi, còn có thể tán gẫu một lát." Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn nói một tiếng, rồi theo dì Hồng đi đến hầm rượu. Dọc theo đường đi, dì Hồng nói cho Cận Tử Kỳ biết, Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy cũng không ở chung một phòng, Cận Chiêu Đông an bài bà ở trong phòng khách bên cạnh, mà Kiều Hân Hủy mỗi đêm cũng sẽ mang sữa tươi nóng hoặc điểm tâm đến thư phòng. Thừa dịp Tô Ngưng Tuyết không có ở đây mấy ngày này, Kiều Hân Hủy đang dùng sự dịu dàng cố gắng tiến công khiến cho Cận Chiêu Đông quay ngược về phía bà. Có lẽ, bà đang lợi dụng Cận Chiêu Đông đối với bà có tình mà mạnh tay đánh một trận. Lúc cùng dì Hồng lấy rượu đỏ chuẩn bị rời đi, lại phát hiện Kiều Niệm Chiêu chẳng biết lúc nào cũng đã tới. "Chị gái thật là đức hạnh, ngay cả chuẩn bị rượu đỏ cho anh rể cũng phải tự mình đến lấy." Kiều Niệm Chiêu cũng không đợi Cận Tử Kỳ trả lời, thẳng đi vào hầm rượu, thu hồi lại tầm mắt đặt trên đống rượu đỏ, sau đó liếc nhìn dì Hồng: "Này chai Romanée-Conti năm chín tám đâu?" Bộ dạng tư thái như thế, nghiễm nhiên đem mình là chủ nhân cái này nhà! Dì Hồng nhìn thế trong lòng có chút không thoải mái, một người đàn bà do Tiểu Tam sinh ra tiến dần từng bước không nói, còn dám đối với Đại tiểu thư của họ làm càn như vậy, thật là thượng bất chánh hạ tắc loạn. Lập tức dì Hồng thì không thế nào cam tâm tình nguyện mà nói: "Cái hầm rượu này không phải ai cũng có thể tới, huống chi chai rượu kia là chủ tịch trân quý, Kiều tiểu thư hoặc là đổi một chai khác hoặc là đi hỏi chủ tịch. "Dì Hồng." Cận Tử Kỳ vỗ nhẹ bàn tay của dì Hồng, dĩ nhiên cũng nhìn ra dì Hồng đối với Kiều Niệm Chiêu không thích. Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Tử Kỳ cũng im hơi lặng tiếng, lá gan càng lớn hơn, khinh miệt mà quét mắt dì Hồng: "Hừ, dọa người thôi, cũng dám đối với nhà của chủ quơ tay múa chân, chị gái, phép tắc trong nhà có phải nên lập." Cận Tử Kỳ mỉm cười gật đầu: "Cô cũng nói là nhà của chủ, dì Hồng làm việc từ trước đến nay tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, đối với tôi đây Đại tiểu thư có thể có chỗ nào vô lễ, cô đã muốn lấy rượu, dì Hồng nói cho cô ta biết, để cho cô ta cầm đi." Kiều Niệm Chiêu nghe thấy mặt lúc trắng lúc xanh, dáng vẻ Cận Tử Kỳ một mặt bố thí quả thực đáng ghét! Nhà của chủ, cô cũng là con gái của ba, tại sao Cận Tử Kỳ một mình hưởng thụ đãi ngộ của công chúa? Dì Hồng nhìn bộ dáng Kiều Niệm Chiêu bị sự đố kị mà phát điên, trong lòng cười thầm, vẫn là Đại tiểu thư có biện pháp, cũng không hề so đo nữa, tiện tay chỉ chỉ chỗ chai rượu cho Kiều Niệm Chiêu: "Là ở chỗ đó." Kiều Niệm Chiêu liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ rồi phong tình vạn chủng mà nghiêng đầu đi tìm, Cận Tử Kỳ cũng không để ý nhiều khiến cho mình thêm bực mình, xoay người gọi dì Hồng cùng rời đi, mặc cho Kiều Niệm Chiêu ở chỗ này tìm. Cận Tử Kỳ đi ra hầm rượu, dì Hồng lại cố ý chậm mấy bước, nhìn chung quanh một lần, thừa dịp chung quanh không có ai, xoay người nâng cửa hầm rượu mà nhẹ nhàng đóng lại, rất không cẩn thận mà khẽ bóp khoá ở trên cửa, khóa lại hầm rượu. . . . . . "Dì Hồng, " Cận Tử Kỳ thấy dì Hồng không theo kịp, thì xoay người lại tìm dì, lại phát hiện dì Hồng lén lén lút lút mà đang vùi đầu ở cửa hầm rượu, "Dì Hồng, dì đang làm gì thế?" Dì Hồng vội vàng đem cái chìa khóa bỏ vào trong ví tiền của mình, như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới, "Không có gì, chúng ta quay lại biệt thự đi, buổi tối muộn, phụ nữ có thai dễ bị lạnh!" Ban đêm, phía ngoài ánh sáng cũng không phải là quá tốt, cho nên Cận Tử Kỳ cũng không thấy trên cửa đã bị khóa. ----- Thời điểm cơm tối, mọi người rối rít vào ngồi, Cận Tử Kỳ dĩ nhiên theo sát Tống Kỳ Diễn ngồi xuống. Cận Tử Kỳ không thể không bội phục Tống Kỳ Diễn, hắn thời khắc đều duy trì nụ cười trên khóe miệng, ưu nhã mở ra khăn ăn, còn cùng Cận Chiêu Đông thỉnh thoảng nói mấy câu, khi Cận Chiêu Đông nói chuyện, hắn còn làm ra dáng vẻ nghiêng tai lắng nghe. Cận Tử Kỳ không khỏi cúi đầu cong khóe miệng lên, cùng kiểu người tinh quái như Tống Kỳ Diễn đùa bỡn tâm cơ, chẳng khác nào chỉ biết tự chui đầu vào rọ. Kiều Hân Hủy vẫn luôn luôn chạy qua lại bận rộn giữa trong phòng bếp và phòng ăn, bày đầy chén đũa thì bắt đầu chỉ huy người giúp việc chia thức ăn, khi người giúp việc mở ra rượu đỏ rót cho Tống Kỳ Diễn, bên kia Kiều Hân Hủy đã chuẩn bị nước trái cây cho Cận Chiêu Đông. "Thiếu chút nữa bị viêm phổi thế nào còn có thể uống rượu, tối nay thì uống chút nước trái cây đi!" Cận Tử Kỳ mặt mày bất động, nhấp một hớp sữa ấm dì Hồng mang cho mình, khóe mắt quét về phía Kiều Hân Hủy, trên khuôn mặt dịu dàng kia là sự ân cần nhàn nhạt, ngay cả cô cũng muốn động tâm huống chi là đàn ông. Tống Kỳ Diễn mỉm cười mà phụ họa: "Đúng nha, ba à, khó khi được dì Hân dụng tâm ép nước trái cây như vậy, ba cũng không thể phụ tâm ý của dì Hân chứ, rượu đỏ để con uống là được rồi." Nhưng Cận Chiêu Đông dù sao vẫn cảm thấy lời nói của Tống Kỳ Diễn ngầm có ý châm chọc, vậy mà, trên vẻ mặt khiêm tốn đó thấy thế nào đều là một phong thái thẳng thắn, không khỏi nhìn về phía Cận Tử Kỳ ở bên cạnh, lại chỉ thấy cô rũ mi xuống, che giấu tâm tình trong đáy mắt. Cận Chiêu Đông không cự tuyệt nữa, nhận lấy nước trái cây, cũng kêu Kiều Hân Hủy ngồi xuống: "Bà cũng đừng bận rộn, trong nhà có dì vú, sau này chuyện như vậy thì giao cho các dì ấy làm được rồi." Trên mặt Kiều Hân Hủy toát ra cảm động nhu tình, nhưng lúc này lại không ngồi xuống, mà ánh mắt nhìn khắp nơi một lần, Cận Chiêu Đông cũng phát hiện trên bàn cơm thiếu đi hai người. "Mẹ và Chiêu nhi đâu?" Vừa dứt lời, dì Hồng đã từ trên lầu hai đi xuống, mới vừa rồi bà bị Kiều Hân Hủy sai đi gọi Tôn Lan Phương. "Chủ tịch, lão thái thái nói bà không đói bụng, sẽ không xuống ăn cơm, cũng đừng đưa lên cho bà ấy." Sắc mặt dì Hồng không được tốt, rất dễ dàng thì nhìn ra, Tôn Lan Phương làm khó bà không ít, với tính khí của Tôn Lan Phương, đoán chừng nguyên văn so với lời dì Hồng nhắn lại còn khó nghe hơn một chút. Nghe được mẹ mình đột nhiên không ăn cơm, Cận Chiêu Đông trầm ngâm chốc lát, ông hiển nhiên biết mẹ là một người phụ nữ cố chấp, lần này chính là do mới vừa rồi ông thiên vị Tử Kỳ nên mới kháng cự không tiếng động! Cận Tử Kỳ nghe vậy cùng Tống Kỳ Diễn hai mặt nhìn nhau, âm thầm cười lạnh, lão thái thái này là muốn tuyệt thực sao? Bà thật coi mình là Gandhi*, chủ trương tinh thần không bạo lực không hợp tác để cho bọn họ khuất phục mà đi lên xin lỗi? (Mahatma Gandhi (2 tháng 10 năm 1869 – 30 tháng 1 năm 1948),là anh hùng dân tộc Ấn Độ, đã chỉ đạo cuộc kháng chiến chống chế độ thực dân của Đế quốc Anh và giành độc lập cho Ấn Độ với sự ủng hộ nhiệt liệt của hàng triệu người dân. Trong suốt cuộc đời, ông phản đối tất cả các hình thức khủng bố bạo lực và thay vào đó, chỉ áp dụng những tiêu chuẩn đạo đức tối cao...) Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng đánh vỡ trầm mặc: "Lão phu nhân lớn tuổi, thỉnh thoảng ăn ít lại cũng tốt, thể trọng của bà đã vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, là nên khống chế một chút đường huyết cùng chất béo, ba cũng đừng lo lắng." Cận Tử Kỳ thiếu chút nữa sặc ra một hơi sữa từ trong miệng mình, lão phu nhân nếu là núp ở cửa nghe lén được lời này của Tống Kỳ Diễn, có thể lao thẳng xuống lầu tìm hắn liều mạng hay không? Nhưng Cận Chiêu Đông thật giống như thật sự suy tính tới đề nghị của Tống Kỳ Diễn, sau đó khoát khoát tay, vốn định tạm thời gác lại vấn đề bữa tối của Tôn Lan Phương, mới vừa nhấc đũa mới nhớ tới còn thiếu một người khác. "Vậy Chiêu nhi đâu? Sao không thấy nó, lại chạy đi nơi nào rồi?" Cận Chiêu Đông vừa nói vừa nhíu mày. Hiển nhiên, Kiều Niệm Chiêu không nói lời nào chạy đi như vậy ra ngoài cũng không phải là một hai lần . "Đứa bé kia mới vừa rồi còn nói muốn đi chọn một chai rượu đỏ cho anh rể nó, như thế nào vẫn chưa trở lại?" Một câu nói của Kiều Hân Hủy liền đem lời trách tội của Cận Chiêu Đông đối với Kiều Niệm Chiêu mà nói cũng đẩy lên trên người Tống Kỳ Diễn, ý kia giống như là đang nói, anh xem, con gái của tôi là vì chọn rượu cho con rể của anh mới không có trở về, không khen ngợi coi như xong còn mắng con bé? Tống Kỳ Diễn quay đầu vô tội nhìn Cận Tử Kỳ đang trừng mắt nhìn, liên quan gì đến anh? Cận Tử Kỳ mấp máy khóe miệng, không tiếng động mà trả lời, đang lấy anh để lấp vào chỗ tội lỗi đó! "Ừ, chớ chờ nó nữa, ăn cơm trước đi, đợi lát nữa tự nhiên sẽ trở lại." Cận Chiêu Đông lên tiếng. Chủ gia đình cũng đã nói như vậy, những người khác đâu nào còn dám dị nghị? So với Tống Kỳ Diễn cùng Cận Tử Kỳ thấp giọng cười nói bất đồng, Kiều Hân Hủy vẫn là thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, một bữa cơm cũng ăn không yên lòng, Cận Chiêu Đông thì buồn bực không lên tiếng mà gắp thức ăn bới cơm. Một bữa cơm ăn được coi như khách và chủ đều vui vẻ, chẳng qua lúc gần đến một nửa, Kiều Hân Hủy rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, quay đầu hỏi dì Hồng đang đưa thức ăn lên: "Dì Hồng, dì biết Niệm Chiêu đi nơi nào không?" Dì Hồng suy nghĩ mấy giây, mới trả lời: "Hẳn là vẫn còn ở trong hầm rượu quá, mới vừa rồi qua đó lấy rượu thì có gặp." Thật sự qua đó lấy rượu sao? Vậy làm sao lâu lắm rồi vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Kiều Hân Hủy và Cận Chiêu Đông liếc mắt nhìn nhau, rối rít bỏ đũa xuống đứng dậy, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn dĩ nhiên cũng không cam lòng bị bỏ rơi ở phía sau, cùng nhau đuổi theo, nói là lo lắng, thật sự thì yếu tố đi xem náo nhiệt là chiếm đa số. Có lẽ là trong phút chốc không khí khẩn trương lên, ngay sau đó người giúp việc trong phòng bếp cũng tò mò đi theo đến hầm rượu. Dì Hồng ở phía trước dẫn đường, mới vừa đi tới trước cửa hầm rượu, Kiều Hân Hủy cũng nhìn thấy đã bị khóa, mà dì Hồng đã đánh đòn phủ đầu mà vỗ xuống đầu của mình: "Ui, nhìn xem tôi già mà hồ đồ, như thế nào khoá cửa lại!" Kiều Hân Hủy ngay tức thì đen mặt, hai tay nắm thật chặt lại một chỗ, trong hầm rượu này chính là mở ra hơi lạnh, từ lúc Niệm Chiêu nói muốn tới lấy rượu đỏ mà tính lên, cũng gần một giờ rồi, đêm trời mùa đông, như thế nào chịu được? "Đừng nóng vội đừng nóng vội, tôi đây mở cửa ra ngay." Dì Hồng khi nói lời này sao nghe vào lại cảm thấy như nhìn có chút hả hê. Tống Kỳ Diễn dựa sát Cận Tử Kỳ, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được hỏi cô: "Có phải em biết rồi hay không?" Cận Tử Kỳ lắc đầu, cô cũng không nghĩ tới dì Hồng đàng hoàng chất phác nhưng lại sẽ một chiêu chỉnh Kiều Niệm Chiêu đến như vậy. Lúc này mà ra ngoài, người chắc cũng nhanh thành khối băng rồi? Dĩ nhiên, chết là không thể nào, dù sao bên trong vẫn không dưới 0 độ, nhiều lắm là khiến cho cô ta cảm mạo một chút. Dì Hồng vừa mở cửa ra, Kiều Hân Hủy đã vọt vào, gọi 'Chiêu nhi Chiêu nhi' vài tiếng, lúc Cận Chiêu Đông đi ngang qua dì Hồng thì hung hăng trừng mắt nhìn một cái, sau đó cũng theo đó đi tìm Kiều Niệm Chiêu. Thật sự căn bản không làm sao tìm được, Kiều Niệm Chiêu đang bọc mình trong tấm vải bố dưới hầm rượu, đỏ cả lỗ mũi, phẫn hận mà ngồi ở một góc mà khí lạnh thổi trúng tương đối ít, dưới lớp vải bố thân thể run lẩy bẩy. Khi ở trước mặt mọi người đẩy cửa vào, Kiều Niệm Chiêu đang ở nơi đó cắn răng nghiến lợi mà mắng Cận Tử Kỳ. Cô nhận định là do Cận Tử Kỳ bảo người làm giở trò quỷ. Khi cô cầm rượu tâm tình vui vẻ mà đi tới cửa, lại phát hiện làm sao cũng không kéo cửa ra được, kêu người bên ngoài cũng không ai để ý tới, cuối cùng không thể không cầm miếng vải bố bẩn này đắp lên người mới không bị đông lạnh mà ngất đi! Ai bảo cô vừa vặn không có mặc áo lông, chẳng qua là mặc một cái váy thật mỏng và một đôi giày da một lớp. . . . . . Khoảnh khắc ấy, nhìn thấy có người đi vào, được Kiều Hân Hủy ôm vào trong lòng lo lắng, Kiều Niệm Chiêu lại một lòng chỉ muốn tìm được bóng dáng của Cận Tử Kỳ, sau đó thấy được Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn như Kim Đồng Ngọc Nữ đứng yên ở cửa. Trong nháy mắt đó, sự đố kị, ủy khuất, hằn thù, rét lạnh, hết thảy hóa thành ngọn lửa tức giận dấy lên hừng hực. Cô vừa tránh khỏi Kiều Hân Hủy vừa đối với Cận Tử Kỳ chửi ầm lên: "Cận Tử Kỳ, mày có ý gì? Mày cố ý bảo người làm khóa cửa, là muốn tao chết rét sao? Mày là con đàn bà ác độc xấu xa!" Đã có người giúp việc vây xem đứng ra nói chuyện: "Kiều tiểu thư, lời nói này của cô thật không đúng, dì Hồng mới vừa rồi nói tất cả, là dì không cẩn thận đóng cửa, cô không thể cái nước dơ gì cũng tạt vào người Đại tiểu thư chúng tôi chứ!" "Đúng nha đúng nha, Kiều tiểu thư, tại sao cô có thể làm như vậy, có chút quá đáng rồi!" Kiều Niệm Chiêu thấy những người này mở mắt nói lời dối trá, giận đến cả người run rẩy lên, gầm lên một tiếng: "Lời nói của tao liên quan gì đến bọn người làm chúng mày, đều cút ra ngoài cho tao, cút!" Nói xong, tránh thoát Kiều Hân Hủy, không để ý Cận Chiêu Đông quát bảo ngưng lại, đã muốn xông tới cùng Cận Tử Kỳ tranh đấu. "Chiêu nhi!" Kiều Hân Hủy vội vàng đuổi theo, muốn kéo đứa con gái lỗ mãng của mình lại. Kết quả, mới vừa chạy hai bước, không biết từ nơi nào có một cái chân đưa ra đây, bà nhất thời không thắng được nên vấp vào, cả người lảo đảo lắc lư, sau lưng lại bị một dòng trọng lực, thoáng cái té ngã chổng vó. Nghe được sau lưng có tiếng đổ, Kiều Niệm Chiêu mới lấy lại tinh thần, quay đầu thì nhìn thấy Kiều Hân Hủy có chút chật vật từ dưới đất bò dậy, cũng không cố đi lên tìm Cận Tử Kỳ gây phiền toái, lập tức quay trở lại đi xem thương tích của Kiều Hân Hủy. "Mẹ, mẹ sao rồi?" Kiều Hân Hủy lắc đầu một cái, ý bảo mình không có việc gì, thật sự thì lúc này bất kể có sao hay không, cũng phải giả bộ không có sao, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao mẹ con họ ở Cận gia gót chân vẫn chưa đứng vững. Kết quả Kiều Niệm Chiêu nơi nào biết mẹ mình dụng tâm lương khổ, phút chốc đứng lên, hung tợn mà nhìn chằm chằm một đám người giúp việc ngẩng đầu nhìn nơi khác: "Nói, mới vừa rồi là người nào đẩy ngã mẹ tao?" Bên trong hầm rượu ánh sáng lờ mờ, hơn nữa mới vừa rồi hò hét loạn lên một đoàn, người nào đã ra tay quả thật không nhìn ra. Sắc mặt của Cận Chiêu Đông cũng khó nhìn, người giúp việc trong nhà lại dám bò lên trên đầu rồi. "Mới vừa rồi là người nào ra tay, tự mình đứng ra, nếu không cũng đừng ở lại trong nhà này." Lời uy hiếp của Cận Chiêu Đông mới nói ra khỏi miệng, bên kia dì Hồng đã lột xuống tạp dề ở trên người, ngay sau đó cả bao tay áo cũng vứt trên mặt đất, khinh bỉ mà quét mắt nhìn mẹ con Kiều gia: "Cái nhà này tam quan đều bất chính rồi, tôi còn ngại ở lại để bị xui xẻo à." "Dì Hồng bà ——" Cận Chiêu Đông bị dì Hồng giễu cợt mà mặt mày xanh mét. Dì Hồng lại cười nhạo mà nhìn Cận Chiêu Đông: "Hôm nay không phải chủ tịch cho tôi nghỉ việc, mà là tôi không bao giờ làm việc ở một nơi không tôi muốn để ý tới và biến thái như thế này nữa, nếu như ngài vẫn khăng khăng một mực như vậy, Cận gia sớm muộn có một ngày phải bị hủy ở trong tay của người vợ danh không chánh ngôn không thuận của ngài và cái lão thái bà kia!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]