“Hai người đó không ở cùng nhau đấy chứ?”
“Cậu thử gọi cho Nghiêm Hội hoặc Trương Ứng xem sao.”
Kỷ Lam lập tức gọi cho Nghiêm Hội.
Lúc này, Nghiêm Hội vừa đưa Kỷ Minh Tông và Trần Tùng Dương đến bể bơi, đang nằm trên xe tranh thủ chợp mắt, nghe chuông điện thoại vang lên thì giật bắn cả người.
Vừa bắt máy, Kỷ Lam đã gấp gáp hỏi: “Trần Tùng Dương có đang ở cùng với tiên sinh nhà các anh không?”
“Có!” – Nghiêm Hội đáp.
“Cho anh ấy nghe máy đi, tôi có chuyện gấp, nhanh lên!”
Hiếm khi thấy Kỷ Lam gấp gáp như vậy, lần này nghe giọng đầy thúc giục khiến Nghiêm Hội lập tức tỉnh táo, chạy vội lên tầng, men theo lối bể bơi tìm đến Trần Tùng Dương.
“Trần tổng, vợ anh gọi điện.”
“Kỷ Lam à?” – Trần Tùng Dương vừa trồi lên khỏi mặt nước, còn chưa kịp lau mặt – “Cô ấy không gọi Kỷ Minh Tông à?”
“Gọi anh đấy!” – Nghiêm Hội nhét điện thoại vào tay Trần Tùng Dương – “Anh nghe trước đi.”
“Hệ thống công ty em bị hack, toàn bộ dữ liệu trên máy tính đều biến mất rồi. Anh lập tức mang người qua ngay!”
“Chết tiệt! Anh đến ngay.” – Trần Tùng Dương lập tức lao ra khỏi bể, chạy thẳng vào phòng thay đồ. Không kịp giải thích gì với Kỷ Minh Tông vừa mới lên bờ, anh ta vừa chạy vừa gọi điện điều đội kỹ thuật đến Lam Ảnh.
Kỷ Minh Tông cũng nhanh chóng đuổi theo, cùng anh đến công ty, trên đường còn hỏi tình hình.
“Nếu trong máy có các tài liệu mật và chứng cứ giao dịch với các bên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066251/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.