Nhân lúc bà Nhậm vừa vào trong nhà, Từ Ảnh liền kéo tay Trần Tùng Dương.
“Có chuyện gì vậy?”
“Con chó đó ở đâu ra?” – Từ Ảnh liếc nhìn con chó mặt bông.
“Mẹ anh nhặt được. Sao vậy?”
Trần Tùng Dương bị ánh mắt đầy căng thẳng của cô làm cho khó hiểu.
protected text
Từ Ảnh nghĩ thầm: Quả nhiên!
Trước đây, Kỷ Hiển từng tặng Kỷ Lam con chó này, nhưng chỉ vài ngày sau khi mang về, nó đã “tự dưng” biến mất khỏi nhà.
Cô còn từng nghi ngờ, chó chạy mất? Không thể nào! Bao nhiêu người trong nhà mà lại không giữ được một con chó?
Rõ ràng, không phải tự chạy, mà là bị ai đó cố ý vứt bỏ.
Về phần ai là người làm điều đó, không cần nói cũng rõ.
Kỷ Minh Tông vốn chẳng phải người rộng lượng gì. Biết rõ Kỷ Hiển có ý với Kỷ Lam, sao có thể để lại món quà của đối thủ cạnh cô?
Cô đã đánh giá quá thấp sự ghen tuông của đàn ông rồi.
“Con chó này chính là con mà Kỷ Hiển từng tặng cho Kỷ Lam.”
Trần Tùng Dương giật mình:
“Không thể trùng hợp đến vậy chứ?”
“Chính là trùng hợp như thế,” Từ Ảnh thở dài:
“Em còn nhớ rõ nhúm lông đen ở chóp đuôi và mảng lông đen trên tai phải của nó.”
“Nếu chỉ là tình cờ thì sao?” – Trần Tùng Dương hỏi.
Mẹ anh đã nuôi con chó này mấy năm, tình cảm sâu đậm.
Suốt ngày gọi nó là “con trai”, “cục cưng” không ngớt.
Nếu thực sự là con chó mà Kỷ Hiển từng tặng Kỷ Lam, thì phải làm sao đây?
“Con chó này trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066235/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.