Chuyện bên phía đồn cảnh sát tạm thời khép lại.
Một sự cố tưởng chừng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, lại gây ra một cơn địa chấn lớn tại Phong Minh Capital.
Cơn thịnh nộ từ người đứng đầu trút xuống bên dưới đủ để thiêu rụi cả một vùng.
Cuối tháng Tư, Kỷ Minh Tông công việc bận rộn, thường xuyên phải đi công tác.
Việc thị sát luân phiên khiến anh không có thời gian nghỉ ngơi.
Kỷ Lam mỗi ngày chỉ đi giữa hai điểm là công ty và nhà, còn ở nhà thì nhóc con càng lúc càng nghịch ngợm, Ôn Đại lại luôn nuông chiều, khiến mâu thuẫn gia đình nảy sinh không ít.
Mỗi lần như vậy, nhóc con gần như không thoát khỏi một trận đòn.
Ba thì không có nhà, nhóc con cũng chẳng biết kêu ai cứu.
Chỉ đành gọi cứu viện từ xa.
Tiếc là “nước xa không cứu được lửa gần”.
Tối hôm ấy, Kỷ Lam vừa tắm xong bước ra, liền thấy nhóc con đang ngồi xổm trước cửa phòng sinh hoạt chung, không biết đang nghịch ngợm gì.
Cô vừa bước tới, chưa kịp mở miệng thì đã tức đến mức suýt lên cơn đau tim.
“Kỷ Hy Hy!!!!!!!”
“Con đang làm cái gì thế hả????”
Meo~
Nhóc con buông tay.
256 như được đại xá, lập tức lao ra khỏi móng vuốt của nhóc, chạy tán loạn khắp nhà.
Kỷ Lam nhìn thấy con mèo đang lôi theo một cái đuôi đen sì, tức đến nghẹn lời.
“Con điên rồi hả? Dùng mascara của mẹ để bôi lên đuôi mèo?”
“Con chán sống rồi phải không?”
“Có phải lâu lắm rồi mẹ không đánh con nên con quên rồi đúng không?”
Nhóc con: “Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066232/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.