Nói đến cậu hai nhà họ Mông, trong giới ai cũng biết là một cậu ấm chơi bời khét tiếng.
Cùng lứa tuổi với họ, nhưng lại chẳng phải người tốt đẹp gì.
Thời còn đi học, không ít lần chặn người ta trong hẻm, Kỷ Lam cũng từng là nạn nhân.
Từ Ảnh tức đến bốc hỏa, đứng ngay cửa văn phòng chửi om sòm:
“Tên ngu đó, hồi đi học cứ thấy cô gái xinh là kéo vào hẻm, thậm chí còn đẩy vào nhà vệ sinh nam. Lần trước gặp ở quán bar, chỉ chào một câu mà tớ đã nói người này chẳng ra gì. Vậy mà cô ta còn mê mẩn hắn nữa!”
“Đúng là tự tìm phân ăn trong nhà xí, mà còn là loại chưa kịp nguội.”
“Mẹ cô ta sinh mổ, chắc thuốc mê bơm nhầm vào não quá.”
“Phì ——”
Văn phòng của Kỷ Lam nằm ngay cạnh phòng pha trà. Sáng sớm, có người đang cầm ly cà phê để tỉnh táo, nghe Từ Ảnh mắng chửi thì không nhịn nổi, phun luôn ngụm cà phê ra.
Từ Ảnh giận đến nỗi liếc dao qua một cái, người trong phòng hoảng hồn rụt cổ lại, vội vàng đóng cửa kính từ bên trong.
“Tớ đổ biết bao nhiêu tiền vào cô ta, còn mời cả ảnh đế dẫn dắt, cứ nghĩ sẽ có ngày cô ta nổi tiếng, có thành tựu. Ai dè giờ lại làm ra cái trò chết tiệt này, tiền và tài nguyên tớ đầu tư chẳng phải đều đổ sông đổ biển hết sao?”
“Cũng dễ xử lý thôi, Mông Trinh là loại gì thì cứ để cô ta tự trải nghiệm đi. Là Hoàng Y Y đúng không?”
Từ Ảnh đưa tay đập trán, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066220/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.