Trong thư phòng, Kỷ Lam mặc áo ngủ, mắt lim dim nhìn chằm chằm vào sơ đồ quan hệ trên màn hình máy tính.
Ánh mắt cô dừng rất lâu ở phần danh sách người giúp việc từng được nhà họ Kỷ thuê trước đây.
Xem tới lui, lặp lại cả chục lần mà vẫn chẳng nhìn ra manh mối gì.
Trong đầu cô hiện lên ánh mắt của kẻ lạ hôm trước.
Kỷ Lam liền lấy một tờ A4 từ ngăn kéo, che phần nửa dưới gương mặt của từng người trong danh sách, cố gắng so sánh từng đôi mắt.
Hy vọng tìm được chút manh mối nào đó.
Khi tờ giấy vừa che đúng khuôn mặt của Đặng Nghi và tài xế cũ của Kỷ Hồng Nghĩa, thì cửa thư phòng bị đẩy ra.
Cậu nhóc ủ rũ lê chân vào phòng, “phịch” một tiếng quỳ gối ngay dưới chân cô.
Ôm lấy chân mẹ, dụi dụi đầu như chú cún con:
protected text
“Làm sao thế?”
“Trong lớp mẫu giáo có một bé gái, phiền chết đi được! Làm gì có ai mà khóc còn thổi bong bóng bằng nước mũi chứ…”
Cậu nhóc thao thao bất tuyệt, kể lể không dứt.
Kỷ Lam vừa nghe vài câu đã tắt máy tính, xách cổ áo con trai kéo xuống lầu.
Cùng An Tần và Ôn Đại ngồi nghe cậu kể khổ.
Thấy cậu nói khô cả họng, Kỷ Lam còn rót nước đưa tận tay, dịu dàng:
“Uống đi, rồi từ từ nói tiếp.”
“Mẹ ơi, con có thể học lớp lớn luôn không?”
“Về lý mà nói, là không được,” Kỷ Lam trả lời nghiêm túc.
Cậu nhóc lập tức làm nũng, lắc chân cô:
“Mẹ giúp con xin đi mà! Con thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063641/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.