“Có chuyện gì vậy? Mặt cậu nhìn đáng sợ quá.”
Trần Tùng Dương vừa đến hội sở Kinh Cảng, Kỷ Minh Tông cũng vừa rời sân bay đến, mặc áo sơ mi xám sẫm, lắc ly rượu trong tay.
Toàn thân toát ra khí lạnh khiến người ta không dám lại gần.
Tháng Mười Hai ở Kinh Cảng, gió rét gào rú, lạnh đến thấu xương.
Hội sở mở máy sưởi hết công suất, tạo nên hai thế giới đối lập trong và ngoài.
…
“Gọi Từ Ảnh đến đây.”
“Có chuyện gì với cô ấy sao?”
Trần Tùng Dương hơi khựng lại khi rót rượu.
“Cạch” — người đàn ông ném một chiếc máy ghi âm xuống trước mặt anh ta.
Bên trong là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Từ Ảnh và An Dã.
Cho đến câu cuối cùng:
“Khuyên cô một câu, đừng để lộ chuyện Kỷ Lam đang ở chỗ tôi. Nếu Kỷ Minh Tông mà biết, Trần Tùng Dương cũng không cứu được cô đâu.”
Trần Tùng Dương sắc mặt trầm xuống, tay cầm máy ghi âm toát mồ hôi lạnh.
“Có lẽ… có hiểu lầm gì chăng?”
“Vậy cậu nói thử xem, là hiểu lầm gì?”
Người đàn ông đặt ly rượu xuống, ánh mắt ẩm ướt, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Trần Tùng Dương như một lớp băng rét căm cắt da.
Trần Tùng Dương mở miệng, nhưng lại chẳng tìm được lý do nào để bênh vực Từ Ảnh.
Kỷ Minh Tông mấy hôm nay đã gần hết kiên nhẫn.
Lúc đầu, anh nghĩ trong chuyện này chỉ có Kỷ Lam.
Sau đó mới biết, từ An Dã, Lê Trinh, đến Từ Ảnh, tất cả đều biết nơi ở của Kỷ Lam, duy chỉ có anh — người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063585/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.