“Tiên sinh…”
Lớp đất đã được đào hơn một nửa, Nghiêm Hội ngừng tay, nhìn xuống mảnh vải rơi trên mặt đất.
Tay cầm xẻng run lên không ngừng vì hoảng sợ.
Loại vải này… chính là chất liệu của chiếc lễ phục mà Kỷ Lam mặc hôm nay.
Không lẽ là…? “Tránh ra!” – Đêm đông gió núi gào rít, Kỷ Minh Tông quỳ trên mặt đất, như hóa điên mà dùng tay trần đào từng lớp đất.
Trần Tùng Dương đã quen biết anh hơn ba mươi năm, chưa bao giờ thấy anh mất kiểm soát đến như vậy.
Nỗi bất an và run rẩy lúc này còn nặng nề hơn cả mùa đông năm đó ở Anh quốc.
Mùa đông năm 2005, hai người từng ngồi trong biệt thự ở Anh uống rượu trò chuyện, giữa chừng, anh đã buột miệng: “Tôi vốn không nên đến thế giới này.”
Nỗi đau khi đó không gì che giấu được.
Trong giây phút xúc động, một câu “tôi có đức gì mà chịu đựng tất cả những năm tháng đó” đã phơi bày quá khứ đầy tổn thương của anh.
Anh có gì, mà lại phải chịu đựng việc những người cùng dòng máu, lại đồng loạt giơ dao chĩa về một hướng?
Anh phản kháng, từng bước, từng vết máu, leo lên đỉnh cao, được người đời tôn xưng là chủ tịch Kỷ.
Tưởng rằng những cay đắng đó sẽ lùi vào dĩ vãng.
Nào ngờ, bi kịch lại tái diễn.
Chỉ khác là lần này, người bị hại lại là vợ và con của anh.
Kẻ cầm dao, chưa từng vì anh mạnh lên mà dừng tay.
Chúng chỉ đổi hướng tấn công.
Ầm…
Một tiếng sấm nặng nề vang lên, rạch ngang bầu trời mùa đông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063574/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.