“Không phải người một nhà thì không bước chung cửa. Chị với em dâu xưa nay nhìn nhận vấn đề luôn giống nhau.”
“Đúng vậy,” Trần Nghiên khẽ cười, nhấp một ngụm trà rồi nói:
“Những năm xưa ở Anh, đến nay là biệt thự nhà họ Kỷ, mục tiêu giữa em và chị chưa từng thay đổi.”
Đặng Nghi mỉm cười nhẹ nhàng:
“Phải rồi, bởi vì cái đích cuối cùng chỉ có thể chứa được một người.”
Mục tiêu của họ chính là tài sản cuối cùng của nhà họ Kỷ.
Trên con đường này, cùng một suy nghĩ, cùng một hành động cũng không có gì bất ngờ.
“Đại phu nhân đến rồi à!”
Giọng của Thư Văn vang lên từ phía sau, hai người lập tức thu lại khí thế đối đầu.
“Lão phu nhân đâu?”
“Lão phu nhân đang ở phòng ông nhà,” Thư Văn đáp, rồi đưa danh sách đến tay hai người:
“Đây là danh sách khách mời cho buổi tiệc tối ngày 20 tháng 12 của nhà họ Kỷ, lão phu nhân bảo tôi giao cho hai người.”
“Tiệc tối?” Trần Nghiên nghi hoặc, lật mở cuốn sổ.
Khi nhìn thấy ba chữ “tiệc sinh nhật”, con ngươi bà ta khẽ co rút.
Lão phu nhân đã nhiều năm không tổ chức sinh nhật một cách nghiêm túc nữa rồi. Không phải vì ngại phiền, mà là nghe ở đâu đó rằng — sau 60 tuổi, mỗi lần tổ chức sinh nhật sẽ hao tổn thọ mệnh.
Bà cụ sợ chết. Vậy nên hơn hai mươi năm nay, dù ai trong nhà cũng biết ngày đó là sinh nhật của bà cụ, thì ngoài gửi quà chúc mừng, tuyệt đối không tổ chức gì thêm.
Việc này đã thành quy tắc bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063557/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.