“Tôn Lạc nói gì với em?”
“Nói Trần Nghiên đang tiếp cận Kỷ Lam và Kỷ Minh Tông.”
Kỷ Hồng Nghĩa khẽ hừ một tiếng:
“Thằng hai đó, đúng là kiểu người gió chiều nào theo chiều đó, bao nhiêu năm rồi mà chẳng tiến bộ chút nào.”
“Rảnh rỗi đến vậy, chi bằng kiếm việc cho nó làm.”
“Anh có nắm thóp gì à?”
Ngày 28 tháng 11, gió lạnh quét qua Kinh Cảng dữ dội.
Sáng sớm, cuồng phong rít gào, bẻ cong cả cây trong sân.
Những cây cảnh mới trồng trong năm đều bị gió quật đến gãy lưng.
Khi Kỷ Lam mặc chỉnh tề đi xuống lầu, Cảnh Hòa đang cầm khay rời khỏi cửa sổ.
Kỷ Minh Tông mặc một chiếc sơ mi trắng, bên ngoài là áo gile cắt may vừa vặn, dáng vẻ cao nhã như nhân vật chính bước ra từ truyện tranh.
Cảm giác như mọi chi tiết trên người anh đều được bàn tay của nhà thiết kế tỉ mỉ chạm khắc.
“Cô Tống.”
“Dậy rồi à?” Nghe thấy tiếng chào của Cảnh Hòa, anh xoay người lại, đúng lúc bắt gặp Kỷ Lam đang bước xuống lầu:
“Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Buổi sáng có cuộc họp.”
Kỷ Minh Tông tiến đến gần, vòng tay qua eo cô, kéo nhẹ cô lại gần.
Tay còn lại vừa duỗi ra, Cảnh Hòa đã tinh ý nhận lấy ly cà phê từ tay anh.
Ly cà phê vừa đưa đến tay, e là sắp bị đổ mất rồi.
“Chắc hôm nay không ra ngoài được đâu.” Kỷ Minh Tông đưa cô đến bên cửa sổ.
Kỷ Lam nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thấy cây trong sân bị gió quật ngã, cành lá vẫn đung đưa dữ dội giữa cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063555/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.