“Kỷ Nhụy Nhụy!!! Con biết mình đang nói gì không?” Đặng Nghi giận đến mặt xám xanh, tay cầm túi xách run lẩy bẩy.
Bà trừng mắt nhìn cô, như thể không thể tin nổi những lời này lại thốt ra từ miệng con gái mình.
“Con biết, con cũng rất rõ mình đang nói gì. Mẹ hãy để con đi. Con thà sống những ngày vất vả, thà quay lại nông thôn sống một cuộc đời bình dị, còn hơn bị chính mẹ ruột biến thành quân cờ đem đi gả bán.”
“Đồ con bất hiếu!”
Đặng Nghi chửi mắng. Để cô ta đi ư? Bỏ ra hai mươi năm tìm kiếm đứa con gái ruột, giờ lại để nó đi? Người ngoài sẽ nhìn nhà họ Kỷ thế nào, sẽ nhìn bà ra sao?
Nghĩ đến đó, cả người Đặng Nghi run lẩy bẩy.
Bà vươn tay định giữ lấy cánh tay của Kỷ Nhụy Nhụy, lại bị cô hất ra.
Cô lùi lại một bước, mắt đỏ hoe, xoay người rời khỏi.
Vừa kéo cửa phòng bệnh định bước ra ngoài, cô ngẩng đầu lên—bắt gặp ánh mắt của Kỷ Hiển.
Ánh mắt anh nghiêm nghị, khóa chặt lấy cô.
Ẩn sau đó là cảm xúc khó nói thành lời, pha lẫn một nỗi xót xa âm thầm.
Cô từng chỉ thấy ánh mắt này khi Kỷ Hiển nhìn Kỷ Lam.
Cô định bước lướt qua anh, Kỷ Hiển lại đưa cho cô một chiếc khẩu trang.
Không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
protected text
Đúng lúc đó, người nhà họ Yến hối hả chạy đến.
Đinh Mẫn vừa thấy Kỷ Nhụy Nhụy, không nói hai lời liền giơ tay tát, nhưng Kỷ Hiển nhanh tay giữ chặt lấy cánh tay bà ta kéo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063553/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.