“Kỷ Nhụy Nhụy, nếu muốn mất mặt thì về nhà đóng cửa mà mất, được không?”
Tối nay Kỷ Nhụy Nhụy cùng vài người bạn uống rượu ở đây. Trong lúc trò chuyện, có người nhắc đến chuyện hôn sự giữa cô và Yến Trang, rồi cười khẩy châm chọc.
Không phải lần đầu tiên, cũng đành chịu.
Nhưng điều khiến cô không thể chấp nhận nổi là — sau khi Yến Trang đến, đối mặt với những lời mỉa mai đó, anh chẳng hề có ý định giúp cô giải vây, đến một câu nói công bằng cũng không thèm mở miệng.
Thật quá tàn nhẫn với cô.
Cứ như thể chuyện liên hôn giữa họ là do cô cầm dao kề cổ ép buộc anh ta vậy.
Rõ ràng, cô cũng là nạn nhân.
“Anh không yêu Kỷ Lam sao? Giờ người đang ở ngay trước mặt anh đấy, anh nói với cô ấy đi! Nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy — yêu đến mức không thể tự kiềm chế, yêu đến giờ vẫn chưa thể quên!”
“Lấy hết can đảm ra mà dâng trái tim chân thành của anh cho cô ấy xem đi! Biết đâu cô ấy vì anh mà từ bỏ Kỷ Minh Tông đấy?”
“Kỷ Nhụy Nhụy! Cô phát điên cái gì vậy? Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh!”
Từ Ảnh rốt cuộc cũng nhận ra — hai người này rõ ràng vừa cãi nhau, đúng lúc trông thấy họ nên mới kéo nhau tới đây làm loạn.
Kỷ Nhụy Nhụy mắt đỏ hoe, đầu óc chỉ toàn là sự bất lực và nhu nhược của Yến Trang, cái thái độ “chẳng liên quan đến tôi” khiến cô phát điên.
“Yến Trang, anh có biết mình hèn nhát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063551/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.