“Kỷ Lam mang thai rồi, nhưng cô ấy không muốn giữ lại, tôi rất đau đầu.”
Phần lớn thời gian, là cấp dưới tâm sự chuyện riêng với sếp. Nhưng hôm nay, chính Kỷ Minh Tông lại là người chủ động nhắc đến chuyện cá nhân với cấp dưới.
Trương Ứng trong lòng khẽ run lên.
Sở dĩ anh ta run, không chỉ vì sếp lại dùng giọng điệu dò hỏi và xin ý kiến để nói chuyện riêng với mình, mà còn vì tin Kỷ Lam mang thai quá mức bất ngờ.
Anh ta thầm nghĩ, thật đúng là nghiệp chướng!
Đây gọi là gì chứ? Một người không biết cúi đầu, và một cô gái mồ côi sống nhờ nhà người ta lâu năm, cuối cùng lại có con với nhau.
Một người thì kiêu ngạo, một người thì thiếu cảm giác an toàn.
Không chịu dỗ dành, cũng chẳng chịu nhún nhường.
Rốt cuộc, người bị tổn thương nhiều nhất lại là đứa trẻ vô tội.
protected text
Kỷ Minh Tông thở dài, cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, rồi dựa người lên ghế sofa với dáng vẻ có chút uể oải. Đường quai hàm căng lên, yết hầu khẽ chuyển động, tất cả đều là sự kìm nén và nhẫn nhịn.
Con người Kỷ Minh Tông, quá tàn nhẫn — với bản thân và với người khác đều vậy.
Những năm qua, Trương Ứng theo anh chinh chiến thương trường, từng thấy anh bị thương, gãy xương, nhưng chưa từng thấy anh lộ ra dáng vẻ yếu đuối hay bất lực.
Một người từng tính toán hơn người nơi thương trường, giờ lại bị chuyện tình cảm dồn vào ngõ cụt.
Kỷ Minh Tông nói: “Đã nói rồi, nhưng cô ấy rất kiên quyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063549/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.