“Từ xưa đế vương đều sinh ra trong máu lửa. Con có dã tâm, mẹ có thể hiểu được. Nhưng Minh Đạt, con thua là vì con không biết cách làm người, không như anh cả con, luôn giữ thể diện. Con quá nóng vội, chỉ chăm chăm nhìn vào lợi ích trước mắt, không đủ tầm nhìn xa—đó là điểm yếu lớn nhất của con.”
Nóng vội? Sao không nói thẳng rằng lão phu nhân thiên vị quá rõ ràng?
Từ nhỏ đến lớn, việc gì anh cả cũng hơn ông ta một bậc—từ ăn mặc đến tài nguyên, dù chỉ cách nhau ba tuổi, nhưng ba tuổi ấy đã đủ để tạo ra khoảng cách không thể san bằng.
Con người không phải sinh ra đã khai ngộ, mà là vào một ngày nào đó, một năm nào đó, đột nhiên nhận ra quyền lực và tài sản có ý nghĩa lớn đến mức nào. Nhưng đến khi Minh Đạt nhận ra điều đó, thì mọi thứ đã quá muộn.
Tất cả những tài nguyên tốt nhất của nhà họ Kỷ đều ưu tiên dồn cho Kỷ Hồng Nghĩa từ đầu. Người ngoài biết nhà họ Kỷ có nhiều con, nhưng cái tên họ nhắc đến đầu tiên, chỉ có Kỷ Hồng Nghĩa.
Xuất hiện trước tiên luôn có lợi thế mà người khác khó lay chuyển.
Thế nên những năm qua, ông ta luôn tỏ ra ngoan ngoãn, thỉnh thoảng làm loạn để bày tỏ khát vọng. Lão phu nhân chỉ khi ông ta phản ứng quá mạnh mới cho chút lợi ích an ủi. Nhưng những lợi ích ấy, hoàn toàn không đủ để nuôi dưỡng dã tâm của ông ta.
Thế là mới dẫn đến cục diện hôm nay.
Trước kia còn có Kỷ Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063540/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.