Trần Tùng Dương tiện tay ném chiếc áo khoác lên sofa, đi về phía bàn trà bên cạnh để đun nước pha trà. Nhìn thấy trên bàn vẫn còn ly trà nguội, anh ta không nghĩ ngợi gì mà liền cầm lên uống một hơi.
“Đừng—” Triệu Gia Hoài vừa mở miệng định ngăn lại.
Trần Tùng Dương cầm chiếc ly trống châm chọc: “Sao? Kỷ tổng không cho anh kiếm tiền nữa, đến cả trà cũng tiếc với tôi à?”
Triệu Gia Hoài vừa định ngồi dậy, nghe vậy liền bật cười, rồi lại nằm xuống: “Uống đi, uống nhiều vào.”
“Có uống chết cậu tôi cũng không tiếc!”
“Ý gì đấy?” Trần Tùng Dương lườm ly trà, cảm thấy có gì đó chẳng lành.
“Không có gì, chỉ là giờ không còn mối làm ăn lớn nữa, nên một ấm trà cũng phải uống dè sẻn hai ba ngày.”
“Má nó! Xì xì xì…” Trần Tùng Dương vội vã mở chai nước khoáng ngửa cổ tu ừng ực: “Tôi ghét nhất cái kiểu nói năng vòng vo như cậu.”
“Ở bên Kỷ Minh Tông lâu ngày, chẳng học được gì tử tế, chỉ học được cái trò úp mở, mập mờ là giỏi.”
Triệu Gia Hoài kéo áo vest che lên mặt chuẩn bị ngủ bù.
“Thế nào đấy? Đêm qua lại sa vào ôn nhu hương rồi à?” – Trần Tùng Dương đứng chắn ánh nắng, giật phăng áo khoác khỏi mặt anh ta.
“Ôn nhu cái gì chứ? Gần đây tôi còn chưa gặp nổi một cô gái.” – Dự án mới mở, ngày nào cũng họp hành, xã giao không ngơi, mà có những chuyện không tiện nói ra. Nói ra rồi để lọt tới tai Kỷ Minh Tông thì chẳng khác nào tự hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063535/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.