“Việc gì cô phải làm vậy? Con người cả đời chỉ có hai bàn tay, sao có thể nắm hết mọi thứ trong tay?”
protected text
“Chính anh ấy là người bảo tôi cút!” – Kỷ Lam tức tối, cảm xúc dâng trào. “Tôi đã sống nhờ nhà người khác suốt hai mươi năm, phải chịu bao nhiêu lời lạnh nhạt, cay nghiệt? Cứ tưởng cả đời này sẽ không phải sống như vậy nữa. Nhưng ai ngờ, người kéo tôi ra khỏi biển khổ, lại là người đẩy tôi vào vực sâu.”
Cảnh Hòa nhẹ nhàng an ủi cô, rút khăn giấy lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô: “Cô à, vẫn còn trẻ quá… Ông chủ thương cô, chiều cô, đâu phải giả vờ. Lúc tức giận, nói vài câu nặng lời là chuyện thường. Việc cô bỏ đi, đúng là nên làm – nhưng sai ở chỗ, cô không nên lên xe của Lê tiên sinh.”
“Sự nuông chiều hay yêu thương của đàn ông, đều không sâu bằng cảm giác áy náy của họ. Khi ông chủ đuổi cô đi, trong lòng chắc chắn có sự bất nhẫn, có cả hối hận. Cô chỉ mới xuống núi, ra khỏi nhà chừng mười mấy phút thôi. Chỉ bằng từng ấy thời gian lạnh lẽo, mà đổi lại được sự áy náy cả đời của một người đàn ông – cũng đáng. Nhưng cô thì…”
Cảnh Hòa khẽ thở dài. Nói cho cùng, tuổi còn trẻ, quá tin vào tình yêu.
Tình yêu ấy mà, ngay cả thần tiên mà dính vào, cũng khó tránh khỏi tổn thương.
…
“Phu nhân, tổng giám đốc Lê của Hằng Lập bị bắt vì tham ô nhận hối lộ rồi ạ.”
Rạng sáng, tin tức mới truyền tới nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063533/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.