11 giờ rưỡi đêm, tuyết đã ngừng rơi.
Trận tuyết đầu mùa ở Kinh Cảng chỉ như một lời nhắc nhẹ, rơi chưa được bao lâu đã ngừng hẳn.
Bên đường, bụi cây chỉ hơi ướt át chút, chẳng để lại dấu vết gì của tuyết.
Trong chiếc Bentley đen, ánh mắt quen thuộc và đầy áp lực của Kỷ Minh Tông dừng trên người cô.
Người đàn ông chậm rãi nghiêng người, giọng trầm vang lên:
“Vui không?”
“Cũng bình thường.”
“Không hài lòng à?” Kỷ Minh Tông gõ nhẹ tàn thuốc lên bảng điều khiển trung tâm: “Thích kiểu nào? Nói anh nghe, anh tìm cho em.”
Có vẻ tâm trạng anh không tệ, thậm chí còn “thấu hiểu” việc cô ra ngoài tìm niềm vui.
Còn tốt bụng đề nghị tìm người phù hợp cho cô.
Nhưng Kỷ Lam hiểu rõ, cái gọi là điềm đạm, rộng lượng trên bề mặt của Kỷ Minh Tông chẳng qua chỉ là giả vờ để mê hoặc người khác.
Anh chưa từng cho phép bất kỳ ai tác oai tác quái trên địa bàn của mình, dù là người hay là vật.
Cô — đã từ lâu — bị anh mặc định là “vật sở hữu cá nhân”, dĩ nhiên không thể để ai chạm vào.
Vậy mà cô lại hết lần này đến lần khác, khiến anh nổi giận.
“Người giống anh đấy!” Kỷ Lam thuận theo lời anh, ghé sát, mặt áp lên cánh tay anh, cọ cọ như con mèo nhỏ.
Kỷ Lam mới ngoài đôi mươi, chính là độ tuổi thanh xuân rực rỡ, mỗi ánh mắt nụ cười đều toát lên sức sống.
Khiến người ta không thể rời mắt.
Cô sinh ra đã đẹp — khuôn mặt tinh xảo đến mức, cả những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063526/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.