“Trăm nghe không bằng một thấy, thường xuyên nghe các thầy cô trong trường nhắc đến Lam Ảnh Media, nói là do sinh viên trường mình sáng lập, không ngờ lại còn trẻ như vậy.”
“Đúng thế,” Lê Trinh đáp, “Tổng giám đốc Tống trẻ trung, tài giỏi.”
“Trẻ trung tài giỏi thì cũng có thể chết cóng đấy! Lê tổng, có thể nhường đường một chút không?”
Nói chuyện thì cũng phải biết lúc, phải đứng ngay cửa nói à? Trời đông gió lạnh thổi vù vù như dao cắt, cô đang dùng sinh mệnh của mình để xã giao đây này.
Lê Trinh thấy cô lạnh đến mức dậm chân liền bật cười. Dù lời lẽ có chút xóc, nhưng hành động lại đầy quan tâm — anh ta cởi áo khoác ngoài choàng lên vai cô.
“Mặc nhiều một chút không ai cấm đâu.”
“Nhà nghèo!”
“Không mua được thì dùng đồ người khác cũng được mà. Nếu tôi nhớ không lầm, đồ của tôi hình như Tống tổng vẫn chưa trả lại.”
Kỷ Lam: … Không còn gì để trả nữa rồi, bị Kỷ Minh Tông đốt sạch, cô biết tìm Diêm Vương mà đòi lại à? “Đáng tiếc là làm mất rồi.” Kỷ Lam mặt không đổi sắc, nói dối không chớp mắt: “Lê tổng không đến nỗi tính toán với tôi đấy chứ?”
“Có đấy.” Lê Trinh chẳng theo kịch bản ai cả, rồi quay sang nhìn mẹ mình đang đứng bên cạnh:
“Bộ vest đó là món quà đầu tiên mẹ tôi mua cho tôi khi tôi bắt đầu đi làm, đối với tôi, ý nghĩa rất đặc biệt.”
Kỷ Lam: … Cô gây nghiệp rồi sao?
Một món đồ mang nhiều kỷ niệm như vậy mà lại bị Kỷ Minh Tông đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063522/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.