Chiếc túi giấy bị xé toạc giữa lúc hai người giằng co.
Chiếc áo khoác đen rơi lả tả xuống đất.
Hứa Huyễn không nghĩ nhiều, lập tức bước lên định giẫm lên, nhưng Kỷ Lam nổi giận, giơ chân đá thẳng vào bụng cô ta, khiến Hứa Huyễn văng ra mấy mét.
Cơn đau khiến Hứa Huyễn ôm bụng nằm rạp dưới đất không thể đứng dậy nổi.
“Tưởng tôi không có tính khí à?” – Kỷ Lam cúi người nhặt chiếc áo khoác lên đưa lại cho nhân viên, ra hiệu gói lại lần nữa.
Một cửa hàng đồ hiệu sang trọng, nay lại gặp cảnh như thế này, người qua đường không khỏi dừng chân hóng chuyện.
Kỷ Lam sải bước tiến lại gần, đưa tay túm cổ áo vest của Hứa Huyễn:
“Hứa Huyễn, tôi là người dễ tính chứ không phải là không có tính khí. Cô thật nghĩ tôi sẽ mãi nhường nhịn cô à?”
“Rời khỏi nhà họ Kỷ, cô nghĩ cô là cái thá gì?” – Hứa Huyễn cố nén đau, chống tay nhìn lên Kỷ Lam.
“Tôi không là gì cả,” – Kỷ Lam đáp lạnh lùng – “Nhưng thế cũng chẳng ngăn tôi dạy dỗ cô một trận.”
Cô đưa tay đẩy Hứa Huyễn ngã xuống đất, rồi giơ chân đạp mạnh vào cổ chân cô ta, một tiếng “rắc” vang lên, khớp cổ chân lệch hẳn, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp cửa hàng.
Hứa Huyễn ôm chân, mồ hôi lạnh đầm đìa, đau đến mức không còn hơi sức để chửi rủa.
“Cô quên rồi sao? Tôi không còn là Kỷ Lam trước đây nữa. Giờ vị trí của tôi chẳng cần đến nhà họ Kỷ hay nhà họ Tống chống lưng, vẫn có thể khiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063498/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.