“Ngẩng đầu lên, nhìn tôi.”
“Lặp lại lần nữa,” giọng Kỷ tiên sinh lạnh như rắn bò siết lấy cô, không mang chút hơi ấm nào.
Ánh mắt người đàn ông dần lạnh lẽo hơn, Kỷ Lam không dám phản kháng, biết điều cúi đầu: “Em sai rồi.”
Kỷ Minh Tông kẹp chặt cằm cô bằng ngón cái và ngón trỏ, buộc cô ngẩng đầu nhìn mình:
“Lam Lam, không có tình nhân hay cấp dưới nào đủ để tôi bỏ công sức dọn đường, tranh lợi vì cô ta cả.”
“Tình yêu và lòng biết ơn mà em luôn miệng nói, thật giả thế nào, em rõ hơn ai hết.”
“Lam Ảnh Media, nhà họ Kỷ, nhà họ Tống, suốt chặng đường này tôi đã tiêu bao nhiêu tiền, dùng bao nhiêu quan hệ em không thể tưởng tượng được.”
“Tiền ở đâu thì tình yêu ở đó. Tôi vì em mà dụng tâm, muốn em vui, bỏ thói quen sống của mình để chiều em, đổi lại chỉ là hai chữ ‘tình nhân’, ‘cấp dưới’?”
Kỷ Lam rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào cơn giận của anh.
Cô định lùi về sau nhưng bị anh giữ eo kéo lại gần:
“Tôi có bao nhiêu tình cảm thật, em nên giữ lại bấy nhiêu tâm ý.”
“Chỉ cần thật, không cần giả.”
Tim Kỷ Lam khẽ run lên.
Bàn tay buông thõng bên người hơi co lại, vừa định quay đầu đi thì đầu ngón tay Kỷ Minh Tông vuốt dọc theo xương hàm cô, chạm đến sau tai, định kéo cô vào ngực mình.
Tối nay, Kỷ Lam đã uống không ít, dù tắm xong có tỉnh táo hơn một chút thì cũng chỉ là đầu óc tỉnh, còn cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063496/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.