Đêm nay, nhà họ Tống tổ chức một bữa tiệc quy thân cho Kỷ Lam.
Suốt buổi tiệc, không thấy bóng dáng Kỷ Minh Tông.
Kỷ Lam nâng ly chào hỏi khách khứa suốt một thời gian dài, uống quá nhiều rượu. Khi tiễn khách, cô tựa vào thân xe, đầu óc mơ hồ.
Tiêu Manh từ trong xe lấy ra một chiếc khăn choàng, nhẹ nhàng khoác lên vai cô, dịu dàng hỏi:
“Về nhà nhé?”
“Không dám phiền bà.” – Kỷ Lam đáp thật lòng, ánh mắt nhìn Tiêu Manh vô cùng chân thành:
“Việc bà và ông Tống giúp tôi thoát khỏi nhà họ Kỷ, tôi đã vô cùng cảm kích rồi.”
“Đứa trẻ này…” – Tiêu Manh nghẹn ngào:
“Ta thật lòng thương con.”
protected text
Một chiếc BMW đen chặn đầu xe.
Kỷ Lam tựa vào ghế sau, khẽ mở mắt, thấy biển số quen thuộc liền bảo Tần Xương tấp xe vào lề.
Cô hạ cửa kính, thấy Kỷ Hiển bước nhanh đến, giọng cô nhẹ nhàng:
“Đã đến rồi sao không vào trong?”
“Sợ ảnh hưởng đến em.” – Kỷ Hiển sớm đã đến, từ đầu tiệc đến lúc tan mới đợi được cô.
Kỷ Lam thoát khỏi nhà họ Kỷ, anh thấy mừng thay cho cô, sao có thể kéo chân cô vào lúc này? “Lên xe?” – Kỷ Lam nhìn ghế trống bên cạnh.
Kỷ Hiển liếc sang Tần Xương đang lái:
“Để anh đưa em.”
Kỷ Lam suy nghĩ một chút, gật đầu:
“Cũng được.”
Mùa thu chớm đến, đêm phủ sương mờ, cả thành phố như được phủ lên lớp lụa mỏng, mờ ảo, quyến rũ vô cùng.
Kỷ Hiển cầm lái, vững vàng điều khiển chiếc xe len qua từng con đường.
Trên xe, hai người nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063494/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.