Buổi chiều, Kỷ Lam đang vùi đầu vào đống tài liệu, không thể phân thân. Cô nhận được cuộc gọi từ phía đồn cảnh sát. Cảnh sát xử lý vụ việc đêm qua thông báo rằng có người tự xưng là cha mẹ ruột của cô đã đến gây náo loạn, còn dẫn theo một đám đông phóng viên truyền thông.
Họ hỏi cô có thể đích thân đến xử lý tình hình hay không.
Kỷ Lam do dự.
Cô không trả lời ngay mà chỉ nói sẽ suy nghĩ thêm.
Cuối cùng, cô gọi điện cho Kỷ Minh Tông, nhưng có vẻ anh đang bận, cuộc gọi bị ngắt máy, sau đó chỉ nhận được một tin nhắn vỏn vẹn hai chữ: “Họp”.
Cô nhắn lại:
“Đồn cảnh sát gọi, nói cha mẹ ruột của em đến đó gây chuyện, bảo em qua giải quyết.”
Tin nhắn từ Kỷ Minh Tông phản hồi rất nhanh:
“Đi đi, nhớ diễn cho đạt.”
Một lát sau, dường như vẫn chưa yên tâm, anh lại nhắn thêm:
“Dẫn theo Tần Xương.”
Kỷ Lam trầm mặc, vào thời điểm này, cô không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo sự sắp đặt của Kỷ Minh Tông. Cô biết rõ, bản thân vẫn còn non nớt, hoàn toàn không thể so bì với sự mưu lược và năng lực của anh.
Bốn giờ rưỡi chiều, Kỷ Lam đến đồn cảnh sát. Vừa bước xuống xe, hàng loạt đèn flash lập tức nháy loạn xạ. Cô đưa tay che mắt.
Cảnh sát bên trong thấy vậy liền lao ra quát mắng đám phóng viên, mở lối cho cô bước vào.
Vừa mới vào sảnh, một tiếng gọi vang trời vang lên:
“Lam Lam!”
Kỷ Lam giật mình đứng sững tại chỗ.
Tiêu Manh nhào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5055209/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.