Một người từng đứng giữa đại sảnh nói ra câu “cầu anh không bằng cầu tôi”, nay vì tìm mọi cách vẫn không có kết quả, trong lòng bắt đầu dấy lên sự dao động, thậm chí muốn thử xem cái gọi là “đại sư” kia có bản lĩnh gì.
Khi đi tới cửa, Nghiêm Hội và Trương Ứng nghe thấy câu nói kia, trong chốc lát cũng không rõ người nắm quyền là đã động lòng sâu sắc thật hay chỉ mượn cớ để thăm dò vị “đại sư” nọ.
Trong phòng tiệc chợt trở nên im lặng.
Chỉ thấy đại sư, mặc bộ trường bào kiểu Trung Sơn, ngồi ngay ngắn ở vị trí bên trái bàn tròn, nghiêm túc đáp lại lời Kỷ Minh Tông:
“Cần ngài Chủ tịch Kỷ đưa cô ấy đến gặp tôi.”
Kỷ Minh Tông kẹp điếu thuốc bằng tay thon dài, tựa nhẹ lên mặt bàn, khóe môi hơi nhếch, nửa cười nửa không:
“Được.”
Kết thúc buổi tiếp khách, Nghiêm Hội lái xe, Mạnh Thanh Hà ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt cứ liên tục liếc về phía Kỷ Minh Tông, rõ ràng có điều muốn hỏi nhưng lại bị khí thế của người đàn ông bên cạnh đè nén đến mức không dám mở lời.
Mãi đến khi xe gần về đến nhà Mạnh Thanh Hà, anh ta mới nhịn không nổi hỏi:
“Anh đang tìm ai vậy?”
“Là phụ nữ sao?” – Trong tiềm thức, anh cho rằng người đó chắc chắn là phụ nữ, nếu không thì ai đủ sức khiến Kỷ Minh Tông phải mở lời? Một người xưa nay không tin Phật, chẳng tin giáo lý, vậy mà vẫn ngồi vào chiếc bàn đó – đã là chuyện khó.
Mở miệng lại càng hiếm có.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5055203/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.